Đám người Hứa Ứng, Chu Thiên tử phi hành trên không trung, liếc mắt nhìn xuống chỉ thấy mặt đất bao la mà không có bất cứ màu xanh lục này, châu chấu ăn sạch tất cả hoa màu lương thực, bay lít nhít phủ kín trời đất.
Trên không trung có không ít luyện khí sĩ tế ra pháp bảo, có phi châm, có phi kiếm, còn có những thứ như hồ lô linh phiên, đại chiến với đám châu chấu kia.
Lục Sí Thiên Hoàng này không thể coi thường được, ngay cả phi kiếm của bọn họ cũng bị cánh của lũ châu chấu chặt đứt, thậm chí gặm sạch không để lại chút cặn bã nào.
Bầy côn trùng cắn nát phi trâm, gặm nát hồ lô, ăn sạch linh phiên, lại xâu xé đám luyện khí sĩ định diệt côn trùng tới mức không còn một mảnh.
Còn có tông phái tế chí bảo trấn giáo của mình lên, trấn thủ linh sơn của mình, bảo hộ sản nghiệp nhà mình. Nhưng lũ châu chấu này như mây khói, hội tụ thành dòng lũ, tiến đánh những sơn môn này, tình hình chiến đấu cực kỳ kịch liệt.
Có chí bảo trấn giáo không ngăn cản nổi, bị đám châu chấu xâm lấn, gặm nát chí bảo trấn giáo, ăn thịt toàn bộ, loại bỏ truyền thừa đạo thống.
Chỉ có những môn phái không có tiên khí trấn áp khí vận mới không bị châu chấu xâm nhập.
Từng cảnh tượng cực kỳ chấn động.
Hứa Ứng tiếp tục đi tới, thời gian dần trôi qua, giữa thiên địa đã có màu xanh biếc, đó là những nơi dựng miếu Hoàng Thần. Người ở những nơi này lễ bái Hoàng Thần, khí hương hỏa dần hưng thịnh. Nơi tế bái Hoàng Thần không có tai họa côn trùng, trồng trọt bội thu.
Thế nhưng gương mặt mọi người ai cũng xanh xao, ngày ngày đều phải tới miếu Hoàng Thần lễ bái, dâng các loại mỹ vị, nhưng bản thân ăn không đủ no mặc không đủ ấm.
“Chúng ta tới hơi muộn, tên Thiên thần này đã cắm rễ tại đây.” Chu Thiên tử sắc mặt nghiêm nghị.
Hứa Ứng gật nhẹ đầu, y cảm ứng được khí hương hỏa của lê dân bách tính trong thế giới Kiến Châu hội tụ thành thần lực mênh mông, cùng chảy về một nơi.
Hoàng Thần hấp thu khí hương hỏa khổng lồ như vậy, chắc chắn thực lực sẽ tiến bộ mãnh liệt!
Thần lực hương hỏa là con đường khó tu luyện nhất, nhưng cũng là con đường dễ tu luyện nhất.
Muốn tu tới mức cao thâm thì thần linh phải hành thiện tích đức, làm việc cho lê dân bách tính, một chút tu vi thôi cũng phải bỏ công sức rất lớn.
Nhưng nếu dùng những chuyện khủng khiếp ức hiếp dân chúng, dùng tính mạng uy hiếp, ép người ta phải tin theo mình, thế thì đơn giản hơn nhiều. Hoàng Thần chính là như vậy.
Khí hương hỏa của hắn cực kỳ nồng nặc, chứng tỏ tu vi không ngừng tăng cường!
Khương Thái sư nhíu mày nói: “Pháp lực của Hoàng Thần này còn mạnh hơn Thiên thần khác, không dễ ứng phó.”
Hứa Ứng cười nói: “Nếu là những cường giả khác, có lẽ ta đối phó với hắn còn thấy khó khăn. Nhưng đối thủ là Thiên thần, đối với ta không phải chuyện khó.”
Y lần theo khí hương hỏa đi về phía trước, không bao lâu sau đã thấy trước mặt là mây mù bao phủ, khí hương hỏa tạo thành tầng mây, vang lên tiếng cầu khẩn kêu rên của chúng sinh thế giới Kiến Chiêu, không khác nào quỷ khóc.
Tới gần nơi này sẽ bị Thiên đạo ảnh hưởng.
Nhìn từ xa lại, có một thần linh trấn thủ trong mây mù, cao chừng vạn trượng, thân người đầu trùng, trên đầu có vòi hút, thân thể mọc ra bốn cặp cánh vàng kim, thi thoảng cánh lại giang rộng, hiện ra phù văn Thiên đạo kỳ dị, có vẻ cực kỳ hoa mỹ.
Vô số Lục Sí Thiên Hoàng chui qua chui lại, đột nhiên kết thành bầy vỗ cánh bay về phương xa.
Phía xa có áng mây đen bay tới, là vô số châu chấu ăn no đem tinh khí mà mình cướp đoạt được về truyền vào thân thể Hoàng Thần, tăng cường tu vi cho Hoàng Thần.
Chu Thiên tử và Khương Thái sư trong lòng nghiêm nghị: “Hoàng Thần không chỉ dựa vào hương hỏa tăng cường thực lực mà còn dùng châu chấu cướp đoạt thiên địa nguyên khí, rất khó đối phó.”
Nhưng lúc này Thiên thần trong mây mù đã phát hiện ra bọn họ, đột nhiên có từng cặp mắt từ trong mây mù chiếu tới, đồng loạt nhìn lên người Hứa Ứng.
"Ngươi là. . . Hứa Ứng!"
Hoàng Thần kia giật mình, đứng dậy cảnh giác nhìn Hứa Ứng, cười ha hả nói: “Ngươi chính là tên Hứa Ứng giở trò dưới hạ giới? Ta nhận ra ngươi, ngươi gây chuyện, cấp trên đang truy nã ngươi!”
Hắn mọc ra cặp mắt kép, mấy trăm con mắt hợp thành hai con mắt khổng lồ, ánh mắt trong mây mù vừa rồi chính là thần quang mà cặp mắt kép của hắn phóng ra.
Hứa Ứng rảo bước đi về phía trước, xung quanh hiện ra phù văn Thiên đạo, nhưng ngay khoảnh khắc sau tiếng ong ong vang lên, thân hình Hoàng Thần đột nhiên biến mất tại chỗ, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện sau lưng Hứa Ứng, cười nói: “Ngươi quá chậm!”
Cặp cánh châu chấu rung động, như lưỡi đao cực mỏng, chém về phía Hứa Ứng!
Hứa Ứng không kịp bố trí phù văn Thiên đạo, lật tay đỡ lưỡi đao. Hoàng Thần lại ong một tiếng biến mất, khoảnh khắc sau đã xuất hiện trước người y, đao quang vẫn chém về phía Hứa Ứng, cười nói: “Vẫn quá chậm!”
“Coong!!!”
Hắn cắt trúng người Hứa Ứng, lưu lại từng vệt trắng.
Hoàng Thần thầm giật mình: “Sao thân thể lại mạnh mẽ như vậy?’
Tiếng ong ong vang lên không ngừng, thân hình của hắn lúc cao lúc thấp, lúc trái lúc phải, xuất quỷ nhập thần, khiến người ta hoa mắt, không nắm được vị trí của hắn.
Cặp cánh kia như thần đao mỏng tới mức không gì sánh được, dồn dập cắt tới người Hứa Ứng từ bốn phương tám hướng. Chỉ trong chớp mắt đã phóng ra ngàn vạn luồng đao quang, chém lên khắp nơi trên người Hứa Ứng.
Hứa Ứng nhíu mày, một sợi tóc trên đầu rơi xuống.
“Cho dù thi triển tổ pháp, phát động động thiên Nê Hoàn cung, thân thể của ta vẫn không thể gọi là hoàn mỹ.” Y giơ tay, đón lấy sợi tóc này, trong lòng thầm than.
Hoàng Thần xuất đao nhiều lần như vậy mà chỉ chém rơi được một sợi tóc của y, trong lòng biết không ổn, lập tức thu đao bỏ qua ngàn ngàn vạn vạn con cháu của mình, rung tám cánh xé gió bay đi.
“Phản tặc cũng có chút bản lĩnh, Hoàng gia gia ta hạ giới là để được phú quý chứ không phải để liều mạng với ngươi. Không phụng bồi!”
Tốc độ của hắn cực nhanh, chỉ lưu lại một vệt vàng trên không trung, đã bay qua trăm núi ngàn sông.
Hứa Ứng phát động tổ pháp Nê Hoàn Cung Trường Sinh quyết, trong thân thể lập tức có sinh cơ bừng bừng bộc phát, chỉ trong chớp mắt đã tạo thành bốn cặp Thiên sí sau lưng, rất giống cánh châu chấu của Hoàng Thần, nhưng phù văn Thiên đạo trên đó lại càng hoàn chỉnh.
Ngay khoảnh khắc ngắn ngủi vừa rồi, y đã thấy rõ từng phù văn Thiên đạo trên cánh châu chấu của Hoàng Thần, ghi lại từng cái, thức tỉnh trí nhớ ẩn giấu về những phù văn Thiên đạo đó!
“Ong!”
Bốn cặp Thiên sí sau lưng y rung mạnh, lập tức biến mất tại chỗ!
Hoàng Thần quay đầu lại, chỉ thấy trong ánh cầu vồng chính là Hứa Ứng, tốc độ không hề chậm hơn mình, thậm chí còn nhanh hơn.
“Trong số Thiên thần tốc độ của ta cũng là thượng hạng, đừng hòng đuổi kịp ta!”
Hoàng Thần cười lạnh: “Kẻ học ta thì sống, kẻ giống ta thì chết. Hứa Ứng, ngươi chỉ bắt chước thôi mà đòi đuổi kịp ta?’
Hắn lại tăng tốc, lượn qua bên cạnh ngọn núi cao vạn trượng, chỉ trong chớp mắt đã vượt qua vô số núi non trùng điệp, đi tới trên đại dương mênh mông.