Mục lục
Trạch Nhật Phi Thăng - Bản dịch Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Còn cả Chu gia và âm đình nữa, sao cứ nhắm vào ta như vậy?”

Trong lòng Hứa Ứng càng buồn bực hơn nữa, Chu gia và âm đình đuổi giết y, có thể nói không tiếc vốn liếng, từ khi Hứa Ứng giết thần linh ở khu ruộng Tưởng gia đến giờ, e rằng đã tổn thất tới sáu bảy trăm vị cường giả Chu gia và thần linh âm đình!

“Ta chỉ là một người bình thường tới không thể bình thường hơn, vì ta mà tổn thất nhiều cao thủ như vậy, Chu gia và âm đình có thấy đáng không?”

Hứa Ứng nghĩ tới đây, dừng lại một chút, đưa ra đáp án khẳng định: “Đáng!”

“Nếu không đáng, bọn họ đã chẳng điều binh khiển tướng như vậy. Thậm chí lần này bọn họ còn phát động hẳn Thứ sử và Thông phán tới bắt ta, chứng tỏ sự tồn tại của ta đáng để bọn họ động tâm! Như vậy, giá trị của ta ở đâu?”

Thiếu niên suy nghĩ một chút, điểm duy nhất của mình có vẻ đắt giá, e là “yêu pháp” trên người.

“Nói cách khác, pháp môn luyện khí sĩ trên người ta khiến bọn họ động tâm.”

Ánh mắt Hứa Ứng lấp lóe, hạ giọng nói: “Âm đình và Chu gia muốn đoạt được ta nhưng thật ra là để ý tới ngộ tính của ta về mặt công pháp luyện khí sĩ. Như vậy, vì sao bọn họ lại động tâm với một hệ thống tu luyện đã bị đào thải? Lẽ nào...”

Ánh mắt Hứa Ứng lại lấp lóe, đột nhiên lớn tiếng gọi: “Ngài chuông, ngài chuông!”

Quả chuông vội vàng bay tới, Hứa Ứng nói: “Ngài chuông, ta muốn mở mang tầm mắt về độ chính xác của ngài chuông. Ngài chuông có thể đánh vỡ tảng đá này không?”

Y nhặt một tảng đá dưới đất lên, ném mạnh đi.

Quả chuông bay lên, tiếng chuông vang vọng, tảng đá thì bình an vô sự còn Ngoan Thất cách đó không xa đột nhiên lăn lông lốc từ trên núi xuống. Con rắn lớn giận dữ nói: “Cái chuông nát kia, ngươi lại ám toán ta!”

Quả chuông thẹn thùng: “Sau khi bị thương, độ chính xác không được tốt lắm. A Ứng, ngươi gọi ta tới là để đập đá à? Còn chuyện gì nữa không?”

“Không còn.” Hứa Ứng vội vàng lắc đầu.

Quả chuông bay đi.

Hứa Ứng thầm nghĩ: “Ngài chuông này không đáng tin cậy, nếu để nó mở bí tàng Nê Hoàn của ta, vạn nhất nó nhắm không chuẩn, đánh trượt sang...”

Y không khỏi rùng mình một cái.



Y gọi quả chuông tới chủ yếu là thử đánh mở bí tàng Nê Hoàn của mình, để thử nghiệm xem công pháp của luyện khí sĩ và công pháp của na sư có thể bổ sung lẫn nhau không.

Tuy quả chuông không đáng tin cậy, nhưng y vẫn không bỏ qua ý tưởng này, ngược lại nó càng ngày càng mãnh liệt.

“Dựa trời dựa đất chẳng bằng dựa mình, ngài chuông đã không đáng tin cậy, thế thì ta tự mở bí tàng Nê Hoàn của mình!”

Ánh mắt Hứa Ứng lấp lóe, đi vào khu vực Hi Di, thần thức bay thẳng lên, tới trước luồng kiếm khí trong khu vực Hi Di. Nhìn từ xa lại thì đây chỉ là một luồng kiếm khí lơ lửng trên bầu trời, nhưng khi tới gần mới phát hiện, thật ra luồng kiếm khí này như một dải cầu vồng, dài tới kinh người.

Đây chính là hình tượng đại đạo kiếm thuật mà Hứa Ứng lĩnh ngộ ra!

Hứa Ứng mang theo luồng kiếm khí này tiếp tục bay thẳng lên, xuyên qua ngũ tạng, qua mười hai tầng lầu, qua Dao Trì, qua Thần Kiều, qua nhật nguyệt, cuối cùng tới vùng biển do khí hỗn độn tạo thành ở khu vực đầu não.

Y lơ lửng trước quả trứng hỗn độn, cũng là trước Nê Hoàn hỗn độn, chậm rãi tụ khí ngưng thần.

Nhưng đúng lúc này y lại chần chừ: “Sau khi mở được Nê Hoàn, bí tàng này không thể đóng lại. Nếu hai hệ thống tu luyện không thể tương dung, e là nó sẽ gây trở ngại rất lớn tới tiến bộ của tu vi trong tương lai!”

Bước này đi ra, không thể hối hận!

Hứa Ứng do dự, nghĩ tới mình chẳng qua chỉ là người bắt rắn tới ăn uống cũng bữa có bữa không, còn bị dương gian và cõi âm truy sát, thậm chí ngay cả thế giới thiên đạo cũng không có chỗ cho mình dung thân, chẳng biết sẽ chết lúc nào, sao phải lo nghĩ nhiều như vậy?

Y cười ha hả, hào khí đột nhiên dâng lên trong lòng, dốc toàn lực điều động hình tượng đại đạo kiếm thuật kia, đâm về phía Nê Hoàn hỗn độn!

Kiếm này đâm chính giữa Nê Hoàn hỗn độn, khi đâm vào Nê Hoàn chợt thấy lực cản, nhưng kiếm khí lại bùng lên, gặp mạnh thì càng mạnh, gặp ngăn cản thì phá, một luồng kiếm khí như cầu vồng xuyên thủng Nê Hoàn hỗn độn!

Biển hỗn độn lập tức thay đổi, kiếm khí mang theo một động thiên đâm vào trong biển, khuấy động biển hỗn độn, có sinh cơ hùng hồn từ trong động thiên tuôn ra, chảy về phía thân thể của Hứa Ứng.

Hứa Ứng lập tức cảm thấy như có từng dòng khí lạnh lẽo chảy xuôi trong người mình, đó là hoạt tính của thân thể được y kích hoạt!

Bí tàng Nê Hoàn, đã được y mở!

Hứa Ứng cười ha hả, cực kỳ sảng khoái.



Xa xa, vài con trâu đang gặm cỏ, ăn chán thì nghiêng người nằm xuống, vung đuôi nhai lại, dương dương tự đắc nhìn Ngoan Thất và quả chuông đang “hòa mình vào nhau”.

“Chuông nát, ngươi đánh lén ta, đây mà là hành động của quả chuông đứng đắn à?”

“Ta đã nói ta bất cẩn rồi mà!”

“Ngươi vẫn trộm khí huyết của ta, đừng tưởng ta không nhận ra!”

“Ta chưa bao giờ trộm khí huyết của ngươi, ngươi dám nói xấu ta nữa, ta sẽ đánh chết con rắn thối nhà ngươi!”

“Tha mạng!”

...

Nhắc tới cũng lạ, sau khi mở động thiên, Hứa Ứng cảm thấy tòa động thiên này như tứ chi của mình, có các loại cảm giác, thậm chí điều khiển dễ dàng, để động thiên dịch chuyển vị trí.

“Nếu nhờ người khác hỗ trợ mở bí tàng Nê Hoàn, e là không thể khống chế động thiên linh hoạt như vậy được!”

Hứa Ứng lấy làm may mắn, nếu nhờ quả chuông giúp đỡ, e rằng tòa động thiên này sẽ không chịu khống chế của mình.


Đột nhiên, y nhớ tới điều gì,thầm nghĩ: “Quyển sách cổ trong căn nhà đá ở Nê Hoàn cung có nói, cần phải nhờ người khác mở bí tàng giúp mình, nếu để người khác hỗ trợ, thế chẳng phải động thiên Nê Hoàn của mình cũng bị người khác nắm giữ?”


Y suy đi nghĩ lại, cứ cảm thấy có gì đó không đúng.


“Có điều na sư phải nhờ người khác mở giúp bí tàng cũng hợp tình hợp lý, vì khi na sư chưa mở bí tàng thì chỉ là người bình thường, đương nhiên không thể tự mở bí tàng như ta được, chắc chắn phải có cao thủ khác hỗ trợ.”


Hứa Ứng thấy Ngoan Thất bị quả chuông gõ tới mức đầu đầy cục u, bơi vào trong Tần Nham động mượn năng lượng thần bí trong động chữa thương. Một ý nghĩ đột nhiên lóe lên trong đầu y, khiến y ngây ra như phỗng, đứng đó một lúc lâu không hề nhúc nhích.


“Đúng rồi đúng rồi!”


Y đột nhiên la lên thất thanh: “Ta truy tìm năng lượng của Tần Nham động, tầm long định vị, tìm ra bí tàng Nê Hoàn của mình, chứng tỏ năng lượng trong Tần Nham động chỉ kích thích hoạt tính của bí tàng Nê Hoàn. Nhưng vì sao năng lượng thần bí trong Tần Nham động cũng có thể chữa trị cho Ngoan Thất? Chẳng lẽ là...”


Quả tim của y đập thình thịch liên hồi, chẳng lẽ thân thể lục bí không phải của riêng nhân loại, trong cơ thể yêu tộc cũng có lục đại bí tàng?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK