Mục lục
Trạch Nhật Phi Thăng - Bản dịch Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quả chuông nói nhỏ: “A Ứng, Tiểu Phượng Tiên!”

Hứa Ứng gật nhẹ đầu, y cũng nghĩ tới Phượng Tiên Nhi.

Cảnh ngộ của Nhạn Không Thành cũng tương tự như Tiểu Phượng Tiên. Tiểu Phượng Tiên cũng nói mình vừa ra đời không lâu đã gặp đúng lúc thiên địa biến đổi, không biết bị lực lượng gì phong ấn. Khi cô tỉnh lại đã là ba ngàn năm sau, thời gian ba ngàn năm này trống rỗng.

Tiểu Phượng Tiên như ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại đã vượt qua ba ngàn năm.

Hứa Ứng nhìn về phía Nhạn Không Thành, chẳng lẽ Nhạn Không Thành cũng gặp chuyện tương tự như Tiểu Phượng Tiên?

Có lẽ trận đại phong ấn ba ngàn năm trước, ngoài Thiên Nhân Cảm Ứng khiến thiên địa xếp chồng lên nhau, còn có bí mật gì khác?

Nhạn Không Thành khí phách bừng bừng, mắt tỏa thần quang, khí tức khiến người ta có cảm giác sắc bén như đao, đột nhiên giơ ngón tay điểm một cái. Hứa Ứng lập tức nhìn thấy đầu ngón tay của mình run nhẹ rồi hàng trăm ngón tay đâm về phía mình!

Những ngón tay kia hoặc nhanh hoặc chậm, hoặc trước hoặc sau, mang theo chấn động kỳ dị, ẩn chưa ảo diệu của đại đạo, chính là thần thông tiên đạo mà lão già u sầu tinh thông, Lục Tiên chỉ!

Nhưng Lục Tiên chỉ do Nhạn Không Thành sử dụng, cho dù uy lực kém xa lão già u sầu Phù Nghị nhưng lại càng tinh diệu!

Cứ như hắn mới là người được chân truyền!

Hứa Ứng mặt không đổi sắc, cũng tụ tập nguyên khí, vận dụng Thiên Đạo nhất chỉ mà mình lĩnh ngộ được từ phù văn Thiên đạo của Long Uyên Thiên Thần.

Nhưng chỉ pháp mà y sử dụng dung hợp đạo của Thiên số, trông chỉ như một chỉ, thật ra phía sau còn ẩn chứa lực lượng Thiên số!

Lục tiên chỉ là tiên đạo, Thiên Đạo nhất chỉ là Thiên đạo. Theo lý mà nói tiên đạo nhảy ra khỏi Thiên đạo, bao trùm trên Thiên đạo, nhưng tiên đạo của Lục Tiên chỉ không phải là tiên đạo chân chính mà là thần thông mà sư tổ Nga Mi lĩnh ngộ tiên đạo tìm hiểu được.

Còn Thiên Đạo nhất chỉ của Hứa Ứng lại là dung hợp nhiều loại phù văn Thiên đạo trên đầu ngón tay, uy lực càng thuần khiết!

Khoảnh khắc lực lượng của hai người va chạm vào nhau, từng luồng chỉ lực đáng sợ bộc phát, chấn động ầm ầm, khoảng không trước sau Hứa Ứng và Nhạn Không Thành đều bị chỉ lực xuyên thủng!

Thân hình Hứa Ứng lay động như quỷ mị, nhìn như vẫn đặt chân tại chỗ nhưng thân trên lại tạo thành ảo ảnh, xuất hiện mỗi chỗ phía trước phía sau, cuối cùng đợi tất cả lực lượng Lục Tiên chỉ bộc phát xong xuôi, cả trăm ảo ảnh Hứa Ứng mới rung về thân thể.



Còn bên phía Nhạn Không Thành, trước sau đột nhiên có tiên quang hiện lên, lay động như tấm vảy, vô số chỉ lực ẩn chứa sau Thiên Đạo nhất chỉ đánh lên tấm màn này, chỉ thấy trên tấm màn hiện lên từng chữ Triện kỳ dị, kim quang lấp lóe, ngăn cản lực lượng của Thiên đạo!

Quanh người Nhạn Không Thành, văn tự chữ Triện không ngừng hiện lên trên tấm màn, đón nhận toàn bộ chiêu này.

Ngoan Thất thấy vậy trợn mắt há hốc mồm, âm thầm giơ chóp đuôi lên chọc quả chuông, nói nhỏ: “Ngài chuông, A Ứng gặp đối thủ rồi.”

Quả chuông hạ giọng nói: “A Ứng không sử dụng lục bí, nếu không chiến lực của hắn sẽ tăng vọt.”

Ngoan Thất hạ thấp giọng đáp: “Đối phương cũng lưu thủ, cảnh giới của hắn cao hơn Hứa Ứng, là Khấu Quan kỳ thứ hai, pháp lực không đủ thì có thể dùng cảnh giới bù đắp.”

Dù sao quả chuông cũng khá uyên bác, nói: “Nhạn Không Thành phải dùng thần thông ngăn cản lực lượng Thiên đạo của Hứa Ứng. Còn là A Ứng chỉ dùng thân pháp né tránh Lục Tiên chỉ, điều này chứng tỏ A Ứng đã nhìn thấu Lục Tiên chỉ còn Nhạn Không Thành không hiểu được Thiên Đạo nhất chỉ.”

Ngoan Thất suy nghĩ rồi nói: “Hắn bị cuốn vào phong ấn từ ba ngàn năm trước, khi đó đang trục xuất bách gia độc tôn na thuật, vạn nhất hắn học được na pháp lục bí thì sao?”

Quả chuông ngạc nhiên, thầm chột dạ: “Nếu vậy thì A Ứng gặp đối thủ thật rồi.”

Nhạn Không Thành tán thưởng nói: “Thần tiên bất lão vừa thi triển thần thông Thiên đạo à? Đúng là tinh diệu!”

Hắn không tiếp tục thi triển thần thông Nga Mi, nhưng chỉ giao thủ một thời gian ngắn ngủi đã khiến Hứa Ứng được thấy truyền thừa Nga Mi bất phàm nhường nào.

Hứa Ứng khen: “Truyền thừa Nga Mi cao thâm khó lường, khiến người ta khâm phục. Ta nghe nói trong thời Thương Chu, mọi người phát hiện Bỉ Ngạn, luyện khí sĩ đi tới Bỉ Ngạn đến mức luyện khí suy sụp. Nga Mi không bị ảnh hưởng bởi chuyện này à?”

Nhạn Không Thành nói: “Đương nhiên Nga Mi cũng sa sút, nhưng truyền thừa của Nga Mi quá nhiều, tuy sa sút nhưng thật ra không ảnh hưởng lớn tới Nga Mi ta.”

Hắn chỉ tay về phía dãy núi Nga Mi lồng lộng, cười nói: “Từ đây nhìn thấy bất cứ hào quang phi thăng nào cũng là sử tổ của Nga Mi ta vượt qua Thiên kiếp phi thăng, lưu lại hào quang dưới hạ giới.”

Hứa Ứng đứng ở đây nhìn ra bốn phía xung quanh, chỉ thấy đỉnh núi lớn lớn nhỏ nhỏ lên tời hàng trăm, số lượng hào quang phi thăng cũng lên tới hàng trăm!

Mỗi hào quang phi thăng tức là một tiên nhân phi thăng.

Số lượng tiên nhân phi thăng từ Nga Mi lên tới hàng trăm!

Địa điểm phi thăng của dãy núi Nga Mi không nằm trong cái gọi là động thiên phúc địa, bởi vì toàn bộ dãy núi Nga Mi chính là một địa điểm phi thăng hoành tráng không gì sánh được!



Cảnh tượng này khiến Hứa Ứng cũng không khỏi chấn động!

Trong lời nói của Nhạn Không Thành mang rõ vẻ kiêu hãnh, nói: “Tuy bây giờ là thời mạt pháp nhưng truyền thừa của Nga Mi ta vẫn còn, địa điểm phi thăng vẫn còn. Cho dù Nga Mi chỉ còn lại một mình ta vẫn có thể khôi phục đạo thống!’

Hứa Ứng nói: “Ta từng thấy có người thi triển Lục Tiên chỉ, chính là truyền thừa của Nga Mi các ngươi, không ngờ lại được thấy truyền thừa tương tự trên người Nhạn huynh.”

Nhạn Không Thành trong lòng máy động, dậm chân nói: “Lục Tiên chỉ? Ta biết gian tặc lấy được tiên pháp Nga Mi ta từ đâu! Lúc trước mộ phần thái thúc tổ của ta bị người ta trộm sạch!”

Hứa Ứng kinh ngạc, thật ra y đang nói về lão già u sầu Phù Nghị.

Phù Nghị tự xưng là luyện khí sĩ Nga Mi, lại am hiểu Lục Tiên chỉ, mà vừa rồi Nhạn Không Thành cũng thi triển Lục Tiên chỉ, vì vậy Hứa Ứng nghi ngờ lai lịch của Nhạn Không Thành này không nhỏ nên vừa rồi mới nói bóng nói gió.

Hiển nhiên Nhạn Không Thành và Phù Nghị là đồng môn, Phù Nghị vừa chết thì Nhạn Không Thành xuất hiện, tự nhận là bị phong ấn ba ngàn năm, khiến Hứa Ứng không khỏi nghi ngờ.

Nhạn Không Thành cực kỳ tức giận cười nói: “Na sư đời sau đúng là đáng ghét, đào bới bao nhiêu mộ phần sư tổ của ta ở Nga Mi! Trong mộ thái thúc tổ ta còn nhặt được đồ mà bọn chúng vứt bỏ!”

Hắn lấy từ trong khu vực Hi Di ra mấy tấm lệnh bài bằng ngọc, Hứa Ứng nhận lấy, chỉ thấy trên đó có viết chữ “Tăng”, phía sau khắc ba chữ Trung lang tướng.


Còn khối ngọc khác khắc chữ “Chu”, mặt ấn khắc: “Thiên quan chúc phúc, không cần kiêng kỵ” vân vân.


“Hình như là đồ của Chu gia.”


Hứa Ứng thầm chột dạ: “Chẳng lẽ Chu Tề Vân đào mộ phần sư tổ Nga Mi?”


Hứa Ứng đã thấy hai dòng chữ chữ Tào Trung lang tướng lệnh và chữ Chu Phát Khâu ấn trong lúc thăm dò chân tướng na tiên, cực kỳ phổ biến. Căn nguyên của chữ Tào Trung lang tướng lệnh thì không thể kiểm chứng, nhưng Chu thị Phát Khâu ấn thì Hứa Ứng lại biết, chắc chắn là Chu Tề Vân gây ra!


Ngoan Thất nói nhỏ: “A Ứng, ấn ngọc này...”


Hứa Ứng âm thầm xua tay với con rắn, ra hiệu cho hắn đừng nói ra, thầm nghĩ: “Dù sao chúng ta cũng từng đi trộm mộ, chân tay không sạch sẽ, nếu bị Nhạn Không Thành nghi ngờ là chúng ta trộm mộ phần của sư tổ hắn thì có giải thích cũng không được.”


Nhạn Không Thành thầm đau lòng, mắng vài câu rồi quay sang bồi tội với Hứa Ứng nói: “Mộ tổ của Nga Mi ta bị trộm quá nhiều nên hơi thất thố, khiến huynh đài chê cười rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK