Hắn đi vào tiên hỏa mà không bị đốt cháy, tiên hỏa tự động tách sang hai bên.
Đám người nín thở ngưng thần, không dám nói câu nào, không dám phát ra tiếng động gì.”
“Này, lão già kia!” Hứa Ứng lớn tiếng nói.
Na tổ Na Lý nghe thấy âm thanh này, thân thể run nhẹ, vội vàng quay đầu lại, tiên hỏa lập tức đốt lên người hắn.
“Na tổ tâm loạn rồi!”
Trước Ngọc Hư cung, tất cả mọi người thầm giật mình, tiên hỏa leo lên người Na Lý, tuy ngay khoảnh khắc sau đã bị khí tức của hắn ép lui, nhưng tiên hỏa chập chờn lay động, thi thoảng lại tiếp cận hắn, cho thấy khí tức Na Lý xao động kịch liệt.
Nội tâm hắn không bình tĩnh nổi.
Một tồn tại cổ xưa như vậy, ai có thể nói một câu mà làm loạn đạo tâm của hắn?
“Ai vừa lên tiếng làm nhiễu loạn đạo tâm na tổ?” Từng ánh mắt dồn dập quét tới, tìm kiếm người vừa lên tiếng.
Có quá nhiều người tới Ngọc Hư cung thử thời vận, tất cả mọi người đều muốn lấy được tiên dược nên lúc trước ánh mắt đều tập trung trên người Na Lý, vì vậy không ai phát hiện ra người vừa lên tiếng.
Chỉ có một số ít người ở phía sau chú ý tới Hứa Ứng, nhưng cũng không thể khẳng định có đúng là y hô lên không.
“Hình như là giọng của thái thượng trưởng lão!”
Giữa đám người, Thời Vũ Tình trong lòng giật mình, âm thầm đau đầu. “Sao hắn lại gọi na tổ là lão già? Thiếu chút nữa hại chết na tổ rồi, làm loạn trong kiếm môn ta thì cũng thôi, tới Côn Lôn thánh sơn này mà hắn cũng làm loạn thế à?”
“A ba a ba.” Một thiếu niên anh tuấn đỉnh đầu mọc cọng cỏ hết nhìn đông tới nhìn tây, cực kỳ hiếu kỳ.
Thiếu niên này là các chủ đương thời của Bồng Lai các, Lâm Thiên Hoa, là anh tài trong thế hệ này, bên cạnh còn mang theo một con rắn lớn mọc hai sừng trắng đen, dũng mãnh bất phàm, tay còn kéo một quả chuông chuông đồng, dáng vẻ đường hoàng.
Lần này Lâm các chủ tới Ngọc Hư phong cũng là phụng lệnh sư tổ, tới Côn Lôn tìm kiếm tiên duyên.
“A ba a ba!” Lâm các chủ sắc mặt nghiêm túc nói với con rắn lớn kia, khiến đám người xung quanh dồn dập nhìn lại, ai nấy lộ vẻ kinh ngạc.
“Tiên thảo của Bồng Lai các đều trồng trên đầu à?” Có người nhỏ giọng nói.
Thiếu nữ áo gấm bên cạnh nói: “Bồng Lai các luôn đi riêng đứng riêng, ngay cả ngôn ngữ cũng không phải tiếng người. Không biết câu a ba này có thâm ý gì?”
Con rắn lớn bên cạnh Lâm Thiên Hoa vội vàng nói nhỏ: “Thảo gia, ngươi đừng tùy tiện mở miệng nữa, vạn nhất bị người ta nhìn ra manh mối, thế thì khó xử lý lắm.”
Quả chuông trong tay Lâm các chủ cũng lẳng lặng dùng thần thức truyền âm nói: “Thảo gia, thiếu chút nữa ta bị kim triện tiên lục của hắn phá hủy mới cho ngươi cơ hội khống chế hắn, ngươi đừng có làm loạn.’
Con rắn lớn chính là Ngoan Thất, nhỏ giọng nói: “Người vừa khiến na tổ tâm thần đại loạn là A Ứng đúng không?’
Quả chuông nói: “Đúng là giọng hắn, nhưng vì sao A Ứng mới nói có một câu đã khiến tâm thần na tổ đại loạn?”
Ngoan Thất lo lắng nói: “A Ứng chọc giận na tổ, lát nữa chết, máu có bắn tới người chúng ta không?”
Quả chuông nói: “Chúng ta trốn xa một chút là được.”
“A ba.” Lâm đại các chủ gật đầu liên tục.
Ngoài bọn họ ra còn có một số người quen cũ của Hứa Ứng cũng nhận ra giọng nói của y, dồn dập nhìn quanh, định tìm ra tung tích Hứa Ứng.
Quách Tiểu Điệp nhảy lên nhảy xuống trong đám người, cố gắng vươn lên cao, lão tổ Quách gia vội vàng đè đầu cô bé này xuống, hạ giọng nói: “Ngươi không muốn sống nữa à? Còn nhảy nữa, coi chừng na tổ cạo đầu ngươi! Na tổ không cạo, thì những người khác cũng cạo cho ngươi!”
Quách Tiểu Điệp cười nói :”Ta nghe thấy giọng Hứa yêu vương! Lão tổ tông, chắc ngài cũng nghe thấy chứ?”
Lão tổ Quách gia lo lắng nói: “nghe thấy nên mới bảo ngươi đừng có nhảy. Ta cảm thấy thằng nhãi ấy có thù với na tổ, vừa rồi hắn làm loạn đạo tâm na tổ là muốn dẫn lửa thiêu chết na tổ!”
Hắn thở dài nói: “Không khéo lát nữa chúng ta còn phải vì đại nghĩa diệt thân.”
Quách Tiểu Điệp giật nảy mình, la lên thất thanh: “Lão tổ tông, ngài định giết chết na tổ?”
Nói xong câu này, lập tức từng cặp mắt đồng thời quét tới, bốn phía nảy sinh từng luồng sát ý. Na tổ là tổ tông của pháp, là tồn tại đã sáng tạo ra lục bí từ con số không, tạo phúc cho vô số người. Muốn giết na tổ cũng là đối đầu với mọi người trong thiên hạ!
Lão tổ Quách gia giật mình, la lên thất thanh: “Nha đầu điên kia, ta đang nói đại nghĩa diệt thân cơ mà!”
Quách Tiểu Điệp nhấp nháy mắt nói: “Chúng ta là na sư, đương nhiên thân thiết với na tổ hơn! Chẳng lẽ lại thân thiết với Hứa yêu vương hơn à?”
Lão tổ Quách gia không nói lại cô, đành nhấn mạnh giọng điệu: “Ngươi yên phận một chút đi. Đợi lát nữa Hứa yêu vương chết, máu đổ xuống, ngươi lấy bánh bao chay thấm chút máu của hắn, không khéo ăn vào có thể trường sinh.”
Na tổ Na Lý ánh mắt như điện, đảo qua đám người, định tìm ra vị trí Hứa Ứng. Nhưng bên ngoài Ngọc Hư cung quá đông người, hắn cũng khó mà tìm ra vị trí, cũng không biết có phải người đó trở về hay không.
“Tiên dược phi thăng sắp hiện thế, khó tránh chuyện có Thiên ma xuất hiện, nhiễu loạn lòng người.”
Ánh mắt Na Lý chiếu rọi đám người, giọng nói vang lên trong đáy lòng mỗi người: “Chư vị coi chừng, Thiên ma nằm trong các vị, đợi tiên dược phi thăng xuất hiện sẽ ra tay cướp đoạt.”
“Lợi hại.”
Hứa Ứng thầm khen, lúc này nếu bị người ta phát hiện mình là người nói một câu nhiễu loạn đạo tâm na tổ, chỉ e ngay khoảnh khắc sau sẽ bị đám người nổi giận xé xác.
Lúc này bên cạnh Hứa Ứng có một giọng nói lo lắng vang lên: “Na tổ chưởng quản tiên dược bí tàng Ngọc Trì có thể tùy tiện nói người khác là Thiên ma hay sao?”
Hứa Ứng nhìn lại, người vừa lên tiếng là một nam nhân khoảng ba mươi tuổi, dáng vẻ đường hoàng, khí thế uy vũ, rất có chính khí.
Trang phục của y trên áo dưới váy, đều là màu vàng đất, không có trang sức sặc sỡ gì, chỉ có vẻ quý phái, cứ như quần áo bình thường mặc lên người hắn cũng toát lên sự bất phàm.
Hứa Ứng cười nói: “Đa tạ huynh đài bênh vực lẽ phải.”
Nam nhân váy vàng cười nói: “Không phải ta bênh vực lẽ phải mà là cảm thấy nghi ngờ na tổ.”
Lúc này na tổ Na Lý đã ổn định tâm thần, đi về phía Ngọc Hư cung.
Tiên hỏa tách sang hai bên, mọi người còn thấy loáng thoáng trong ngọn lửa có bóng người hoặc ngồi hoặc đứng, tư thế kỳ quái, càng tới gần Ngọc Hư cung thì số lượng càng nhiều.
Bọn họ là luyện khí sĩ thời Thương Chu tiến vào đây tìm kiếm tiên dược, tắm trong tiên hỏa, không hề nhúc nhích.
Hứa Ứng trong lòng máy động, dò hỏi: “Vì sao các hạ lại nghi ngờ na tổ?’
Y nghi ngờ na tổ vì rõ ràng na pháp là chỗ dựa của bất tử dân để có thể bất tử, hiển nhiên khởi nguồn của na pháp là bất tử dân. Mà sáu vị na tổ lại chiếm làm của riêng, tuyên bố với bên ngoài mình là thủy tổ na pháp.
Y có đầy đủ lý do nghi ngờ sáu vị na tổ, nam nhân váy vàng này có nguyên nhân gì mà nghi ngờ na tổ?