Kiếm trận treo dưới động thiên như ngọc kia lập tức rối loạn, từng thanh tiên kiếm rung động leng keng, định ổn định lại kiếm trận. Song trâm cài tóc lại cắt tới, một thanh tiên kiếm khó mà chịu nổi thần lực khủng khiếp đó, bộp một tiếp vỡ nát.
Kiếm trận bị phá, những thanh tiên kiếm khác không buồn nghĩ ngợi lập tức bơi đi như cá, dồn dập bỏ chạy.
Trâm cài tóc bay theo, cắt đứt tám thanh tiên kiếm rồi mới bay về.
Trên Ngọc Châu phong, đại dương thần lực thần thức mênh mông cuồn cuộn ập tới, đánh vào thân thể nữ nhân kia.
Chín cái đầu hổ của Khai Minh thần thú như chín ngọn núi, phát ra tiếng rống kinh thiên động địa, đi về phía nữ nhân kia, Khai Minh thần thú. chậm rãi cúi đầu xuống.
Nữ nhân kia chậm rãi xoa đầu nó, Khai Minh thần thú hết sức ngoan ngoãn dịu dàng, thu nhỏ thân thể, cúi thấp đầu, để nữ nhân kia có thể vuốt ve mình.
“Ta chưa tỉnh lại, ngươi đã tỉnh trước rồi.”
Trâm cài tóc của nữ nhân kia bay về, cắm lên mũ miện, đưa mắt nhìn ngọn núi tỷ muội đối diện, ánh sáng chiếu rọi lên gương mặt cô, suy tư một lúc rồi nói: “Ta nghe thấy âm thanh của đứa nhóc Hứa gia, nó gọi ta lúc ta ngủ say. Là nó đánh thức ngươi à?”
Khai Minh thần thú thu nhỏ tới mức cao cỡ bắp chân, lớn cỡ tay áo, ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn lên, chín cái đầu gật lia lịa.
“Những người khác trên núi thì sao?”
Khai Minh thần thú không đáp.
Nữ nhân kia phát ra thần thức, nối liền với ý thức chư thần trong dãy núi, sắc mặt rầu rĩ: “Hóa ra đã qua bốn mươi tám ngàn năm...”
Trong Ngọc Kinh thành, Hứa Ứng, Tổ Long, Thẩm Võ Đế đi tới Thiên đàn tàn tạ, Từ Phúc ngồi quỳ chân ở đó, không hề nhúc nhích.
Đám người từ từ đi tới, xem xét vết thương của Từ Phúc, ai nấy nhíu mày.
Tiên ấn đã phá hủy đầu óc Từ Phúc, thân thể của hắn, Nguyên Thần, pháp lực, thần thức, hầu như đều bị tiên ấn phế bỏ.
Tiên ấn xóa đi ý thức của hắn, tu vi của hắn.
Hứa Ứng nói: “Hắn từng ăn tiên dược bất tử, chỉ cần ở trên tiên sơn, tiên dược bất tử sẽ phát huy tác dụng.”
Tổ Long lấy Phương Trượng tiên sơn ra, đặt Từ Phúc lên Phương Trượng tiên sơn, vết thương trên trán Từ Phúc vẫn y hệt như trước, trong đầu rỗng tuếch, thương thế không được chữa trị.
Thẩm Võ Đế nói: “Uy lực của tiên ấn quá mạnh, là pháp bảo thượng phẩm trong tiên đạo, e là dược lực của tiên dược bất tử đã bị tiên ấn xóa bỏ.”
Hứa Ứng lấy một chút Dao Trì tiên thủy ra, để Phượng Tiên Nhi rót cho Từ Phúc, cũng không có tác dụng gì.
Chu Thiên tử lắc đầu; “Đừng uổng công nữa, tiên ấn đã phá hủy hoàn toàn người này. Tuy hắn còn sống nhưng chỉ là cái xác, thậm chí không còn hồn phách.”
Hứa Ứng đành từ bỏ, nhìn Từ Phúc ngồi quỳ chân ở đó, trong lòng bỗng thấy bùi ngùi.
“Không nên ở lại đây lâu.”
Tổ Long thu hồi Phương Trượng tiên sơn, cất bước đi khỏi, trầm giọng nói: “Đám Thiên thần kia bỏ đi, chắc chắn sẽ có giông bão lớn hơn ập tới. Trẫm đi trước một bước!”
Hắn quay đầu lại nhìn Hứa Ứng: “Thần tiên bất lão của trẫm, tương lai rất nguy hiểm, ngươi phải coi chừng năm vị na tổ khác. Năm xưa trẫm biến ngươi thành vật tế, hiến tế cho bọn chúng, gương mặt tham lam đó vẫn lưu lại trong đầu trẫm.”
Chu Thiên tử cũng đi khỏi, nói với Hứa Ứng: “Mau rời khỏi nơi này, quả nhân chờ ngươi ở Hạo Kinh. Chúng ta liên thủ, phá giải Thiên đạo, chống lại năm vị na tổ chỉ là chuyện trong lòng bàn tay!”
Kiều Tử Trọng mang Nhạn Không Thành vội vàng đi khỏi, nói: “Chưởng giáo, nơi này quá nguy hiểm, không nên ở lâu.”
Nhạn Không Thành vẫy tay từ biệt Hứa Ứng.
Cung chủ Thượng Thanh cung Trương Phú Quý rưng rưng nói với Ngoan Thất và quả chuông: “Ơn cứu mạng cả đời khó quên. Thượng Thanh cung chính là ngôi nhà thứ hai của hai vị hảo huynh đệ.”
Hắn nước mắt ròng ròng từ biệt, xoay người rời khỏi.
Phượng Dao gọi Thanh Loan tới, vội vã chạy tới Dao Trì, kêu: “Hứa thúc thúc, Tây Vương Mẫu thức tỉnh rồi, chúng ta mau tới bái kiến.”
Hứa Ứng vẫy tay để hai cô gái đi trước, đột nhiên trong lòng có cảm giác, nhìn về phương xa.
Nguyên Vị Ương nhìn theo ánh mắt y, chỉ thấy Thanh Bích tiên tử bồng bềnh bay đi, chỉ để lại một ánh cầu vồng.
Nguyên Vị Ương quay đầu lại nhìn Hứa Ứng, Hứa Ứng đang ngồi bên cạnh Từ Phúc.
“A Phúc, ta nhớ ra vì sao bốn ngàn năm trước ta lại giết ngươi.” Hứa Ứng nói nhỏ.
Từ Phúc ngồi quỳ chân tại đó, không hề nhúc nhích, cứ như không nghe thấy lời y.
Trên bầu trời gió vẫn đang rít lên từng cơn, chiến đấu đã kết thúc, chỉ còn một ít máu thịt Thiên thần còn treo lơ lửng trên bầu trời và máu tươi chảy ra trên không trung.
Còn có máu thịt Thiên thần rơi xuống dãy núi Côn Lôn. Chỗ máu thịt này có hoạt tính quá mạnh, còn mang theo thuộc tính Thiên đạo, rơi xuống đất là hóa thành sinh vật Thiên đạo quỷ dị, lén lén lút lút chạy tứ tán khắp nơi.
Lục Ngô cực kỳ hưng phấn, chạy tới chạy lui trong dãy núi Côn Lôn, khi thì lao tới vung móng sắc tấn công đám sinh vật Thiên đạo kia, khi thì lay động chín cái đuôi, đập chết đám sinh vật Thiên đạo.
Nó đánh còn chưa đã nghiền thì trận chiến đã kết thúc.
Nó hận không thể lôi đám Thiên thần kia ra, đánh thêm trận nữa, giờ chỉ có thể ra tay với đám sinh vật Thiên đạo này.
“Vừa rồi ta ra chiêu như thế này, đối phó với sáu tên cùng một lúc...”
Gió thổi qua, như năm tháng.
“Bốn ngàn năm trước, Tổ Long điều động ba ngàn danh môn đại phái, ba ngàn cường giả Phi Thăng kỳ của ba ngàn môn phái mang tiên khí trấn giáo của mình tề tụ ở Hàm Dương, cạy mở sọ não ta.”
Hứa Ứng ngồi bên cạnh Từ Phúc, nhìn dãy núi Côn Lôn gió thổi mây bay, tâm trạng cũng như bồng bềnh phiêu dạt như áng mây. Y cố gắng giữ sắc mặt bình tĩnh, kể lại lịch sử.
Pháp môn phá giải chữ Ngữ mà Từ Phúc giao cho y khiến y nhớ được nhiều thứ hơn.
Ký ức liên quan tới kiếp sống vượt biển tìm tiên sơn và bất tử dược cũng càng ngày càng rõ ràng.
Tiên quang bao phủ Hàm Dương, khiến tòa đế đô này trông như Tiên giới, xưa nay rất ít Đại Đế có lực thống trị như vậy, nhưng Tổ Long làm được.
“Ba ngàn môn phái, dốc hết trí tuệ, thi triển toàn bộ khả năng tìm kiếm trí nhớ trong phong ấn của ta. Khi đó ta chỉ là một Hứa Ứng chăn dê ở tây bắc, ta hoảng sợ nhìn các ngươi, không cách nào chống cự.” Hứa Ứng bình tĩnh nói.
Năm tháng quá xa xưa, đối với y, ký ức bốn ngàn năm trước như nhìn vào một bức tranh cổ xưa không gì sánh được.
Tuy Hứa Ứng biết trong quá khứ mình đã phải chịu rất nhiều đau khổ, nhưng y không ngờ đau khổ mà y từng trải qua lại hiểm ác đáng sợ như vậy, đến mức bây giờ nhớ lại thời kỳ đó y vẫn không rét mà run.
Đối với y, tình cảnh ba ngàn tiên khí trấn giáo phá giải phong ấn ký ức đời đầu của y không khác gì cực hình.
Cực hình sống không bằng chết!
Hơn nữa, thời gian dùng cực hình tra tấn dài dằng dặc, đến mức tinh thần của y sụp đổ, nhân cách tan rã.
Cuối cùng bọn Tổ Long, Từ Phúc cạy được một chút phong ấn.
“Một phần trí nhớ của ta thức tỉnh, ta không biết mình nên hận các ngươi hay nên cảm tạ các ngươi nữa. Hận các ngươi vì dục vọng cá nhân mà tra tấn ta; cảm tạ các ngươi giúp ta cạy mở một chút phong ấn. Khà khà... làm sao các ngươi dám?”