Tiên thảo màu tím thò đầu ra nhìn, tiên trùng lập tức để ý tới nó, ánh mắt lóe lên vẻ hung dữ, giơ hai chân đầy răng cưa lên, cọ vào vòi hút, mài tới mức tóe lửa.
Tiên thảo màu tím cực kỳ e ngại, vội vàng trốn về khu vực Hi Di của Ngoan Thất.
Thời Vũ Tình đi tới, kinh ngạc nhìn Ngoan Thất và quả chuông.
Vừa rồi Ngoan Thất dứt khoát thả trùng, gặm cả hóa thân Vô Cực Tiên Ông lẫn tiên khí Vô Cực tiên đồ, quả chuông trấn áp côn trùng, Ngoan Thất thu côn trùng, liền thành một mạch, khiến Thời Vũ Tình cũng khâm phục sát đất, cảm giác vừa kính nể vừa sợ hãi.
Vốn dĩ cô còn định đốt hương xin tiên kiếm Tư Vô Tà tương trợ, nhưng Thời Vũ Tình tuyệt đối không ngờ bọn Ngoan Thất lại có thể thu dọn tàn cuộc.
Mà dọn dẹp còn lưu loát như vậy.
Cô không biết Hứa Ứng đã từng thả côn trùng ra gặm Vô Cực Tiên Ông một lần, Ngoan Thất cũng học theo.
Ngoan Thất đi theo Hứa Ứng lâu nhất, sau khi bị Hứa Ứng đá xuống cây học tập ngự kiếm, hắn học hành rất chăm chỉ, không cam lòng làm một con rắn bình thường.
“Trong hội, có vẻ ta lại là vô dụng nhất.” Thời Vũ Tình thầm nghĩ.
Quả chuông kiểm tra bản thân, chỉ thấy vách chuông đã bị gặm mỏng đi nhiều, nó nói: “Tốc độ của A Ứng quá nhanh, chúng ta đều không thể đuổi kịp hắn. Kế sách hiện giờ cần tới Hạo Kinh, đi gặp Chu Thiên tử. Hắn có nhiều người, dễ tìm được A Ứng hơn.”
Ngoan Thất gật đầu: “A Ứng và hắn từng có ước định thăm dò thiên đạo. Nếu A Ứng thoát thân, chắc chắn sẽ tới đó.”
Thời Vũ Tình chần chừ, nói: “Ta còn phải về kiếm môn dạy bảo đệ tử, không đi cùng các ngươi được. Đúng rồi!”
Cô nháy mắt mấy cái, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại lấy ra mấy tấm lệnh bài thái thượng trưởng lão, cười nói: ”Kiếm môn ta trong thời kỳ phục hưng, đang lúc cần dùng người... dùng yêu dùng bảo dùng cỏ dùng trùng. Các ngươi có muốn trở thành thái thượng trưởng lão của kiếm môn ta không?’
Một lúc lâu sau, Ngoan Thất, quả chuông và tiên thảo màu tím đều dắt một tấm lệnh bài thái thượng trưởng lão.
Thời Vũ Tình lại luyện một sợi thừng vàng, để Ngoan Thất nghĩ cách buộc trên cổ côn trùng, nếu khe hở giữa thân thể và đầu của tiên trùng này được coi là cổ.
Ánh mắt tiên trùng lóe lên vẻ hung dữ, nhìn chằm chằm vào cô, nhưng không gặm tấm lệnh bài thái thượng trưởng lão.
Thời Vũ Tình thở phào một tiếng, vẫy tay đi khỏi.
“Thất gia, ngươi nói xem liệu Thời môn chủ chuẩn bị bao nhiêu tấm lệnh bài thái thượng trưởng lão?” Quả chuông dò hỏi.
“Chắc chắn không ít. Vừa rồi cô nàng mở khu vực Hi Di của mình, ta thấy bên trong có một đống, ít nhất cũng mấy trăm tấm.”
“Thục Sơn kiếm môn dùng cách này nên mới trở thành danh môn đại phái à?”
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Ngoan Thất và quả chuông đi vào Hạo Kinh, thuật lại cho Chu Thiên tử mọi chuyện. Chu Thiên tử lập tức sai người đi khắp nơi tìm kiếm vị trí của Hứa Ứng.
Hắn còn lo lắng về an nguy của Hứa Ứng hơn cả Ngoan Thất và quả chuông.
“Dưới trướng Chu Thiên tử xuất hiện tầng tầng lớp lớp cường giả, đã phái người đi tìm rồi, chắc chắn sẽ tìm ra A Ứng.”
Quả chuông yên lòng, lúng túng nói: “Thế thì Thất gia, có phải chúng ta nên làm chuyện chính rồi không?”
Ngoan Thất ngầm hiểu, cười nói: “Lúc ở Côn Lôn Tây Vương Mẫu đã ban thưởng cho chúng ta bao nhiêu bảo vật tiên kim như vậy rồi, lại tới Vô Cực tông kiếm được một mớ bảo vật nữa, cũng đã tới lúc đi gặp Thiền Thiền lão tổ.”
Một rắn một chuông cực kỳ mãn nguyện đến gặp Trúc Thiền Thiền, chỉ thấy Trúc Thiên công đang đeo xích chân làm việc, bên cạnh còn một người khổng lồ dáng vẻ hung ác, tay cầm Thiên kiếm đứng giám sát bên cạnh, trông như sẽ ra tay chém cô bất cứ lúc nào.
“Lần trước Trúc Thiên công bỏ trốn, tuy chủ động trở về nhưng tội tăng một bậc.”
Người khổng lồ trông như hung thần lại là quan Tư khấu của Hạo Kinh, phụ trách hình ngục, nói vơi sát thủ: “Bệ hạ có lệnh, nếu phạm quan Trúc Thiền Thiền còn dám trốn hay cắt xén nguyên vật liệu thì chém ngay tại chỗ.”
Ngoan Thất nói nhỏ: “Chém thật hay chém giả?”
Vị quan Tư khấu khổng lồ kia lườm Trúc Thiền Thiền một cái rồi ghé sát tới mặt hắn, nói nhỏ: “Đương nhiên là giả. Bệ hạ nói nếu ta dám làm đứt một cọng tóc của cô ta thì lôi ta ra chém trước. Ngươi đừng có nói ra ngoài đấy!”
Ngoan Thất đáp ứng.
Trúc Thiền Thiền thấy bọn họ mang bảo khoáng và tiên kim của Côn Lôn tới, còn có nhiều pháp bảo của luyện khí sĩ Phi Thăng kỳ như vậy, không khỏi vui mừng. Nhưng một lúc lâu sau cô nương này lại đổ nước mắt
Ngoan Thất và quả chuông vội vàng đi tới hỏi thăm, nói: “Sao Thiền Thiền lão tổ trước vui sau buồn?”
Trúc Thiền Thiền vừa lau nước mắt vừa nghẹn ngào nói: “Ta nhặt được nhiều bảo vật như vậy, trong lòng không khỏi vui mừng, đang nghĩ có thể hoàn thành tiên khí của mình rồi. Nhưng lại nghĩ tới mình chưa phi thăng, bây giờ đã luyện được tiên khí rồi, tương lai ngày rộng tháng dài còn niềm vui thú nào nữa đây, bỗng lại thấy buồn.”
Quả chuông im lặng một hồi rồi nói: “Thiền Thiền lão tổ, phải là luyện ta thành tiên khí chứ?”
Trúc Thiền Thiền vội vàng lau nước mắt nói: “Đương nhiên là luyện ngươi thành tiên khí rồi, chẳng lẽ còn bảo bối nào khác chứ?”
Quả chuông nghi hoặc.
Ngoan Thất nói nhỏ với Trúc Thiền Thiền: “Lão tổ, ngươi giúp chuông ngốc tăng cường năng lực uy lực, thế còn ta thì sao? Ta cảm thấy sau khi được lão tổ gõ, tư chất ngộ tính của ta đều được tăng cường không ít, còn muốn được tiến bộ thêm chút nữa. Chỗ ta còn có rất nhiều bảo bối biếu tặng lão tổ.”
Hắn há to miệng, pháp bảo nổi lên ùn ùn, nhồi đầy trong miệng.
Trúc Thiền Thiền thấy chỗ pháp bảo này, trong lòng không khỏi vui mừng, cười to ba tiếng, sau ba tiếng này lại không nhịn được khóc lóc.
Ngoan Thất vội vàng tới hỏi, Trúc Thiền Thiền nức nở nói: “Ta nghĩ tới Phi Lai phong của mình sắp trở thành pháp bảo tiên đạo, còn là bảo bối đệ nhất thế gian, cho nên vui mừng khó tar, không nhịn được cười to ba tiếng. Nhưng lại nghĩ tới Phi Lai phong của ta giờ đã cực nặng, rất khó tế lên, e là sắp tới còn nặng nữa, khiến trong lòng ta không khỏi đau buồn.”
Ngoan Thất suy nghĩ rồi nói: “A Ứng đã thức tỉnh một số ký ức của Ứng gia, nhớ được một chiêu thần thông tên là Bát Chư Sơn, cũng là ngọn núi đồng thau, có đạo tượng tuyên cổ bất diệt. Nếu trong lúc luyện bảo cho hai huynh đệ của ta, lão tổ tham ô ít một chút, ta sẽ xin A Ứng truyền cho ngươi chiêu này.”
Quả chuông thầm khen Thất gia thông minh, cũng lên tiếng dụ dỗ: “Bất Chu Sơn của Ứng gia có thể giúp ngươi tinh luyện Phi Lai phong, sau khi ngươi luyện thành nó sẽ là tiên khí đỉnh cấp. Chỉ cần ngươi bớt tham ô bảo bối của hai huynh đệ của ta, chúng ta sẽ xin A Ứng truyền thụ cho ngươi.”
Trúc Thiền Thiền cực kỳ động tâm.
Cô đã chứng kiến tình cảnh khi Bắc Thần Tử mở một phần phong ấn ký ức của Hứa Ứng, lúc đó Hứa Ứng triệu hồi Thiên kiếp, truyền năng lực cho mình, sau lưng hiện lên dị tượng ngọn núi đồng thau, chắc là Bất Chu Sơn!