Mục lục
Trạch Nhật Phi Thăng - Bản dịch Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều Tử Trọng chần chừ một chút, quay đầu nhìn về phía Thần Kiều.

Trên Thần Kiều, có người đi xuống, có người ngược lên. Ngoài Cơ Mãn ra còn có Trương Phú Quý cung chủ Thượng Thanh cung mang theo con rắn lớn và quả chuông đi dọc Thần Kiều lên Ngọc Kinh.

Trên bầu trời, Thẩm Võ Đế mang theo hai mươi tư vầng trăng sáng lao lên không trung, chuẩn bị đối phó với bản thể tiên ấn.

Quyền phong của hắn như ấn pháp rung trời, phát huy đặc điểm không sợ trời không sợ đất tới mức cực kỳ tinh tế!

Nương theo một tiếng nổ dữ dội, dưới tiên ấn treo trên Côn Lôn sơn, tầng tầng lớp lớp phong ấn được bố trí bỗng ảm đạm. Sức mạnh của Thẩm Võ Đế lớn tới mức tiên ấn không thể không thu hồi một phần lực lượng để đối phó với hắn.

Trên bầu trời, Chư Thần phủ kín bầu trời, sau lưng dấy lên Thiên hỏa hừng hực, từng vị Thiên thần đánh về phía bọn Tổ Long, Hứa Ứng trên không trung.

Tổ Long phát động Cửu Đỉnh, hóa thành Cửu Châu, hét dài một tiếng, đạo tượng tàn tích Côn Lôn hiển hiện, bổ sung vị trí còn thiếu sót trên Thần Châu đại địa, đối đầu với Thiên thần.

Ngay lúc này, một luồng lửa dấy lên, chỉ trong chớp mắt đã nhen lửa bầu trời, thiêu đốt chân thân Chư Thần tới mức rung chuyển kịch liệt.

Hứa Ứng vội vàng quay đầu nhìn lại, thân hình Thanh Bích tiên tử đã xuất hiện ở nơi đó, như gần như xa.

Y thu ánh mắt, tiếp tục liên thủ với Nguyên Vị Ương đối phó với công kích của Thiên thần.

Trong di tích cung điện Hoàng Đế, Kiều Tử Trọng buông Nhạn Không Thành xuống nói: “Chưởng giáo, nếu mất mạng rồi, đừng nói chính đạo, đạo gì đi nữa cũng chẳng còn! Ngươi mà quay lại sẽ là phản tặc. Trọng trách phục hưng Nga Mi vẫn trên người ngươi.”

Nhạn Không Thành đờ đẫn, ngơ ngác nhìn những thân hình nhỏ bé đang chém giết trên bầu trời, nói: “Sư tổ, cho dù ngài ăn nhiều người như vậy cũng không thể phi thăng. Chẳng lẽ ngài cam lòng à?”

Thân thể Kiều Tử Trọng chấn động: “Ngươi biết rồi à?”

Nhạn Không Thành nói: “Năm xưa ngài là chưởng giáo Nga Mi, là người mạnh nhất đương thời. Khi đó tu vi của ngài quá mạnh, không thể mở được lục bí, thế nhưng vẫn sống được tới giờ. Sư tổ, ta không phải kẻ ngu.”

Trước mặt bỗng có hai thiếu nữ áo xanh vội vàng chạy qua bên cạnh bọn họ, lao lên trên Thần Kiều.



Nhạn Không Thành xoay người, nhìn về phía Thần Kiều, tung người nhảy lên, lớn tiếng nói: “Ta đi nhặt lại chính đạo trong lòng ta, nó mất rồi! Ta không muốn giống ngươi!”

Kiều Tử Trọng nhìn hắn đi theo hai thiếu niên áo xanh leo lên Thần Kiều, cắn răng, hạ giọng nói: “Không thể để mất y bát hương hỏa Nga Mi được, ngươi đi chịu chết, ta phải lưu lại hương hỏa cho Nga Mi!”

Hắn quay người xuống núi, nhanh chóng bay đi.

Một lúc lâu sau, Kiều Tử Trọng sắc mặt âm trầm nhảy chạy từ dưới núi lên, hạ giọng nói: “Chút hương hỏa đó, không cần phải là ta.”

Hắn tung người nhảy lên, phóng tới Thần Kiều.

“Nhạn Không Thành thích hợp làm chưởng giáo Nga Mi hơn ta.”

Nhạn Không Thành lao lên bầu trời, tế ra bảo vật trấn giáo Nga Mi là Thông Thiên hoa cái, bảo vật này tương tự như lọng che, trông như cái ô lớn, chính là pháp bảo mà sư tổ đời thứ ba chế tạo.

Nga Mi có rất nhiều bảo vật, còn có tiên khí Vạn Đạo kỳ trấn áp khí vận. Thông Thiên hoa cái có thể được chọn làm bảo vật trấn giáo, bộc lộ tài năng giữa một loạt bảo vật, là pháp bảo truyền thừa của chưởng giáo, đương nhiên uy lực kinh người.

Nhạn Không Thành tế ra bảo vật này, chỉ thấy hào quang ngập trời, thân thể trăm ngàn dặm của Thiên Mệnh Thượng Thần trên trời bị hào quang của Thông Thiên hoa cái đè xuống.

Thiên Mệnh Thượng Thần gầm thét, ra sức giãy dụa, nhưng uy lực của Thông Thiên hoa cái quá mạnh, ép hắn tới mức không thể động đậy, tuy hắn là Thiên thần nhưng chưa hoàn toàn đi xuống thế gian nên không thể chống lại Thông Thiên hoa cái.

Đột nhiên thân thể bị trấn áp bỗng giãn ra, từng khối cơ bắp ầm ầm rung chuyển, toàn thân mọc vảy, hóa thành quái vật đầu rồng thân mãng đánh về phía Nhạn Không Thành!

Lực lượng của Nhạn Không Thành còn kém xa Thiên thần, chỉ có thể mượn uy lực của Thông Thiên hoa cái. Giờ phút này Thiên Mệnh Thượng Thần phản kích, chỉ thấy tầng tầng lớp lớp cơ bắp hóa rồng, vừa bị Thông Thiên hoa cái trấn áp là lại có long mãng bằng máu thịt khác giẫm lên thân thể con long mãng trước leo lên.

Đám long mãng này bị trấn ấp, lại có long mãng khác tràn tới, như một ngọn núi máu thịt không ngừng lăn tới, đè xuống về phía trước, lan thẳng tới Nhạn Không Thành.

Nhạn Không Thành duy trì Thông Thiên hoa cái đã rất khó khăn, mắt thấy sắp bị đám long mãng nuốt trọn, đột nhiên ngàn vạn động thiên bay từ sau lưng hắn tới phía trước, hào quang rực rỡ không gì sánh được che kín cả ngàn dặm không trung!

Những động thiên này đều trong trạng thái hư không vô giới, không tìm được phần rìa thật sự giữa động thiên và ngoại giới, không cách nào nắm bắt.

“Chưởng giáo, Nhị Thập Tứ Chư Thiên tiên trận của Nga Mi, tu luyện cực kỳ khó khăn, cần tinh thông tính toán thuật số, nhưng sau khi luyện thành, không gì không phá.”



Kiều Tử Trọng đi tới bên cạnh hắn, trên bầu trời đột nhiên trải rộng dị tượng sơn hà, hình thành hai mươi tư Chư Thiên thế giới, từng thế giới nối liền với nhau, phát ra uy lực ngập trời!

Hạo Nguyệt Sơn Hà châu là pháp bảo của hắn, nhưng không có Hạo Nguyệt Sơn Hà châu, hắn cũng có thể thi triển Nhị Thập Tứ Chư Thiên tiên trận!

Hắn là đỉnh cao trong đạo này.

Hắn dùng sơn hà làm long xà, làm roi dài, làm ấn pháp trấn áp, làm vũ khí chém giết phá địch, mang theo Nhạn Không Thành lao về phía Thiên Mệnh Thượng Thần.

Từng khối máu thịt của Thiên Mệnh Thượng Thần hóa thành long mãng, hoặc bị một dãy núi liên miên bất tuyệt trấn áp; hoặc bị một con sông quất trúng; hoặc đột nhiên bị sóng lớn gột rửa, chỉ còn lại xương trắng; hoặc bị một vầng mặt trời thiêu đốt, cháy thành tro bụi!

Trước mặt Nhạn Không Thành, sơn hà bay lượn, nhật nguyệt tung hoành, khi thì có non sông kết hợp với nhau, tạo thành đại trận, ngăn cản toàn bộ phản kích của Thiên Mệnh Thượng Thần!

Ngay lúc bọn họ sắp giết chết Thiên Mệnh Thượng Thần, đột nhiên từng xúc tu múa lượn, leo lên trên Nhị Thập Tứ Chư Thiên tiên trận, sơn hà lập tức bị ôn dịch ô nhiễm.

Thân thể khổng lồ của Ôn thần hiện lên, vung từng xúc tu về phía Nhạn Không Thành và Kiều Tử Trọng, trên xúc tu lóe lên phù văn Thiên đạo, phát ra uy lực của Thiên đạo!


Xúc tu chưa tới, đạo âm ôn địch đã xâm nhập vào trong lòng hai người, khiến bọn họ đờ đẫn.


Nhưng ngay lúc này một bàn tay khổng lồ che trời nhô ra, kéo từng xúc tu của Ôn thần, giật mạnh ra.


Nhạn Không Thành và Kiều Tử Trọng nghi hoặc không thôi, nhìn theo hướng bàn tay, lại thấy là Thiên Dương Thượng Thần đang ẩu đả với Ôn thần.


Tai mắt mũi miệng của Thiên Dương Thượng Thần đều có sợi rễ múa lượn, trên mặt dán một cọng tiên thảo màu tím, miệng lẩm bẩm ngôn ngữ khó hiểu.


“A ba! A ba!”


Bên dưới Thiên Dương Thượng Thần có một người lơ lửng, nhỏ bé như con sâu cái kiến, chính là cung chủ Thượng Thanh cung Trương Phú Quý. Giờ phút này Trương cung chủ vẻ mặt mờ mịt, hoàn toàn không biết vì sao mình lại ở đây.


Hắn nhìn bốn phía xung quanh, chỉ thấy bầu trời tan vỡ, từng Thiên thần hình dạng kỳ quái dồn dập nhô người ra khỏi màn trời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK