Hứa Ứng nhanh chóng đảo mắt quan sát, cao giọng nói: “Thất gia, không có ở đây!”
Ngoan Thất bỏ lại đám người, lập tức trườn theo, hắn và Hứa Ứng lao thẳng tới cung điện tiếp theo.
“Đừng đuổi!”
Đám thị vệ đang định đuổi theo, Lý Đình Thụ vội vàng giơ tay kiềm chế thương thế rồi nói: “Đừng có đuổi! Ta đã bị thương, nếu các ngươi đi khỏi, tính mạng của ta cũng khó mà bảo đảm. Mau bảo vệ ta!”
Hứa Ứng đi vào cung điện phía sau, chỉ thấy trong cung điện là hai huynh đệ Triệu gia Triệu Hương Hài và Triệu Cảnh thống lĩnh một đám na sư, cao thủ Sài gia Sài Vô Dụng mang theo hộ vệ, đang lĩnh ngộ một bức tranh chữ của cổ tiên ở nơi này.
Bức tranh chữ của cổ tiên dùng kiểu chữ Triện, thâm ảo khó hiểu, cho dù ba vị cao thủ trẻ tuổi tài trí thông thiên, nhưng trong thời gian ngắn vẫn không thể phân tích được những văn tự này.
Hứa Ứng lao tới, Ngoan Thất không cần căn dặn lao thẳng từ sau lưng y ra, tế Kim Đan trấn áp đám người, quát lớn: “Có phải lũ lắm chuyện các ngươi định khiêu chiến A Ứng đúng không?”
Hắn thấy kẻ địch đông đảo, bèn há miệng tế một loạt trọng bảo trong bụng ra, ép thẳng xuống.
Huynh đệ Triệu gia và Sài Vô Dụng là nhân tài kiệt xuất trong hai nhà Triệu Sài, nhất là huynh đệ Triệu gia, đều có pháp bảo, một rìu một gậy, tu vi thực lực còn cao hơn Sài Vô Dụng. Chẳng qua căn cơ của Triệu gia còn kém nên không thể ko phụ thuộc vào Sài gia.
Ba người nhanh chóng quyết định, mỗi người tự tế ra pháp bảo, tập kích Ngoan Thất, khiến Ngoan Thất cũng khó mà chịu nổi, vội vàng la lên: “Ngài chuông!”
Quả chuông bay ra từ sau đầu Hứa Ứng, rung coong một tiếng, trấn áp cả na sư cả hai nhà Sài Triệu lẫn ba vị cao thủ trẻ tuổi, không ai động đậy được!
Hứa Ứng nhanh chóng đảo mắt một lượt, phóng ra ngoài, quát: “Không phải nơi này!”
Quả chuông và con rắn cuống quít đuổi theo, Ngoan Thất nói: “Ngài chuông, rốt cuộc ngươi cũng phấn chấn lên rồi! Lát nữa mà có cao thủ thì ngươi đứng sau giúp ta!”
Quả chuông nói: “Không biết bao nhiêu tiên đạo linh căn hợp lại hóa thành linh căn của Tiểu Huyền Thiên, chắc chắn số lượng Nguyên Đạo Tinh Tụy nhiều tới kinh người. Chắc chắn tương lai A Ứng sẽ bị trấp áp, biến thành thằng ngốc. Hắn không dùng tới Nguyên Đạo Tinh Tụy thì hai anh em chúng ta mỗi người một nửa, ta bảy phần mười, ngươi hai phần mười, một phần mười còn lại ta giữ giúp A Ứng.’
Ngoan Thất im lặng một lúc rồi khen ngợi: “Ngài chuông ngươi học toán ở chỗ chủ nhân Lý Tiêu Khách của ngươi à? Không hổ là xuất thân từ thế gia cắt rau hẹ, pháp bảo hàng nhái mà cũng biết tính toán như thế.”
Quả chuông bị câu nói này của hắn làm cho tinh thần suy sụp, nhưng nó nhanh chóng xốc lại tinh thần, giọng điệu nhấn mạnh: “Tiểu Thất, ca ca lớn tuổi hơn ngươi nhiều, ca ca còn cần Nguyên Đạo Tinh Tụy tẩy rửa tạp chất trên cơ thể, đi đánh nhau với quả chuông vàng. Ngươi cũng phải thương cho ca ca chứ.”
Ngoan Thất nói: “Ngài chuông, A Ứng còn chưa chết đâu, chúng ta bàn chuyện này có phải hơi sớm không?”
“Cũng đúng, đợi hắn bị bắt rồi bàn.”
Hứa Ứng lao vào tiên điện tiếp theo, chỉ thấy rất nhiều dị nhân bốn tay đang ngồi khoanh chân, lẳng lặng quan sát một vách tường.
Hứa Ứng lao tới, quả chuông bay ra sau lưng y, coong một tiếng trầm trầm, vách tường ánh sáng nặng nề không gì sánh được lan tỏa, trấn áp tất cả dị nhân bốn tay.
Ngoan Thất lao tới quát: “Ai dám ra tay? Ta và ngài chuông sẽ giết kẻ đó!”
Đám dị nhân bốn tay bị quả chuông ép tới mức mặt mày đỏ bừng, ai nấy nổi gân xanh, khí huyết bốc hơi trên đỉnh đầu, tế ra từng hạt Kim Đan!
Quả chuông giật nảy mình, bên trong tiên điện này có khoảng một trăm dị nhân bốn tay, không ngờ đều là luyện khí sĩ tu thành Kim Đan, cực kỳ bất phàm!
Trong đó còn có vài người đã tu thành Nguyên Thần, Nguyên Thần cũng có hình thái bốn tay, cực kỳ cường đại!
“Ngài chuông đây còn trấn áp được cả Thiên thần, huống chi lũ tiểu quỷ vừa tu thành Nguyên Thần các ngươi!” Quả chuông chẳng hề để tâm, tiếp tục đè xuống.
Dưới quả chuông, có một nữ nhân là Việt Hồng Chúc, thương thế còn chưa khỏi hẳn, sau khi thấy Hứa Ứng vội vàng la lớn: “Vân Phàm sư thúc, chính là hắn!”
Vân Phàm ánh mắt như điện, nhìn lên người Hứa Ứng, trầm giọng nói: “Chư vị, quả chuông này lợi hại, hiến tế Long Uyên Thiên Thần, phá quả chuông này!”
Đám người nhanh chóng quyết định, dồn dập lấy ra từng gốc cây, cắm dưới đất.
Đầu người trên những gốc cây đó chính là na sư của các đại thế gia, bị bọn họ chặt đầu, cắm trên gốc cây, không ngờ vẫn còn sống.
Đám người làm phép, đầu người trên gốc cây cũng há miệng ngậm miệng, lẩm bẩm gì đó.
Trên gốc cây, hoa văn đỏ máu từ từ nổi lên, như những con giun uốn lợn trên vỏ cây.
Quả chuông lập tức cảm thấy một luồng lực lượng kỳ lạ xuyên qua người mình, tiến sâu vào hư không, nối liền với một thời không khác!
Tiếp đó nó cảm thấy một suy nghĩ mênh mông kết nối với tế lễ!
Hứa Ứng lại nhanh chóng bước tới trước mặt đám dị nhân, ngẩng đầu quan sát bức tranh trên tường, chỉ thấy bên trên có vẽ một vị kiếm tiên độ kiếp phi thăng, bên hông dắt một cái hồ lô.
Y quay lưng về phía đám người, ngẩng đầu nhìn Thiên kiếp trên bầu trời, dáng vẻ bình tĩnh thong dong.
“Tìm ra rồi!”
hai mắt Hứa Ứng sáng bừng lên, vươn tay về phía bức tranh.
Bức tranh kia cực kỳ vuông vức, không ngờ bàn tay của Hứa Ứng lại thò vào trong tranh, giơ tay kéo nhẹ là lấy được hồ lô bên hông kiếm tiên!
Nhưng ngay lúc này, vị kiếm tiên trong tranh quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Hứa Ứng.
Đầu óc Hứa Ứng choáng váng, chỉ thấy kiếm tiên trong tranh đeo một cái mặt nạ xanh xanh đỏ đỏ, chỉ để lộ hai con mắt, đó là một cặp mắt thịt!
“Hóa ra người đứng sau thần khí Thiên đạo vẫn trốn ở đây!”
Hứa Ứng lập tức hiểu ra, nhanh chóng thu hồi hồ lô, lao ra ngoài cung điện, quát lớn: “Ngài chuông, mau rút lui!”
Quả chuông bèn mang theo Ngoan Thất lao ra khỏi tiên cung. Sau lưng họ, đám dị nhân bốn tay Vân Phàm vừa hoàn thành tế lễ, lực lượng của Long Uyên Thiên Thần xuyên qua hư không đi tới.
Cùng lúc, thần nhân đầu rồng thân người do thần khí Thiên đạo biến thành cũng từ một Chư Thiên khác lao thẳng về phía này.
Hứa Ứng nhảy lên quả chuông, quát lớn: “Ngài chuông, mau trở lại núi ngọc!”
Đám người Vân Phàm cũng giết ra khỏi tiên cung, truy sát bọn họ.
Trong tiên cung, những người khác cũng phát hiện biến cố này, dồn dập lao ra.
Hai luồng lực lượng thâm thúy mênh mông gặp nhau trong hư không, chỉ nghe một giọng nói vang rền giữa hư không: “Ngươi là người phương nào mà to gan giả mạo Thiên đạo?”
Kiếm tiên trong tranh đi ra khỏi bức tường, nhìn vào hư không sâu thẳm, cười nói: “Các ngươi làm mùng một thì được, ta làm mười lăm thì không được? Năm xưa các ngươi giả mạo Thiên đạo, nhưng làm không được chu toàn, còn lưu lại vũ khí ở hạ giới. Ta chỉ cầm vũ khí mà các ngươi đánh mất, tái hiện lại chuyện các ngươi từng làm năm xưa mà thôi.”