“Hơn nữa một số thói quen sinh sống của hắn cũng không thể thay đổi được.” Giọng nói của tiên kiếm vang lên.
Thời Vũ Tình ngây dại, thói quen sinh sống không thay đổi được là có ý gì?
“Kiếm tổ, vị này là thái thưởng trưởng lão vừa nhận chức, Hứa Ứng, xin kiếm tổ đừng ngộ thương.” Cô giới thiệu Hứa Ứng cho tiên kiếm.
“Thái thượng trưởng lão?”
Tiên kiếm Thời Vũ Tình kinh ngạc, đột nhiên một luồng kiếm khí từ trên trời giáng xuống, hạ vào mặt đất hóa thành một đứa bé cao hai thước, không nhìn ra nam nữ, ánh mắt như kiếm quét về phía Hứa Ứng. Hắn không phải bản thể của tiên kiếm Tư Vô Tà mà là hình chiếu kiếm khí, hóa thành hình thái mà mọi người có thể thấy được, bản thể Tư Vô Tà vẫn lơ lửng trên trời.
Đứa bé kia nói: “Trông ngươi hơi quen.”
Hứa Ứng thầm lo lắng nói: “Tiền bối từng gặp ta rồi?”
Kiếm đồng kia nói: “Hình như đã thấy chân dung của ngươi ở đâu đó, là loại dán ở chỗ đông người, trên có viết truy nã... không nhớ lắm.”
Thời Vũ Tình trợn mắt líu lưỡi, thầm nghĩ: “Tư Vô Tà từ Tiên giới xuống, tới nhân gian là luôn treo trên kiếm môn, nó từng thấy lệnh truy nã của thái thượng trưởng lão lúc nào? Chẳng lẽ là Tiên giới? Đợi đã!”
Sắc mặt cô đen kịt: “Vì sao thái thượng trưởng lão lại có trong lệnh truy nã?”
Kiếm đồng mất hứng thú với Hứa Ứng, quang sang quan sát tình hình Thương Dương Tôn Giả. Nó phi thân vào cơ thể Thương Dương Tôn Giả, chạy một vòng.
Đám người Hứa Ứng, Thời Vũ Tình vội vàng lùi lại phía sau. Chỉ thấy trong cơ thể Thương Dương Tôn Giả nhấp nháy kiếm quang, xoay tròn xung quanh, quét sạch tiên đạo ô nhiễm trong thân thể hắn.
Một lúc lâu sau thân thể Thương Dương Tôn Giả chấn động mãnh liệt, khu vực Hi Di hiện ra. Chỉ thấy kiếm quang rực rỡ, rung động trong khu vực Hi Di, quét dọn tiên đạo ô nhiễm, không bao lâu sau đã lên tới Thập Nhị Trùng Lâu. Hứa Ứng vừa quan sát vừa nói với Thời Vũ Tình: “Ta mới mười bốn tuổi, chắc chắn chân dung mà Tư Vô Tà thấy trên bảng truy nã không phải ta.”
Thời Vũ Tình nói: “Khi chúng ta mới gặp nhau, chẳng phải ngươi nói ngươi hơn hai mươi vạn tuổi à?”
Kiếm quang đi vào Thập Nhị Trùng Lâu, hai thanh kiếm cắm trong mắt Thương Dương Tôn Giả lay động kịch liệt, rút ngược trở lại, chẳng bao lâu sau hai thanh kiếm đã bắn ra xoàn xoạt. Tiếp đó hai thanh thiết kiếm cắm ở hai tai hắn cũng tự kéo ra, thanh bảo kiếm treo trên đỉnh đầu tự lùi lại.
Không bao lâu sau, Nguyên Thần của Thương Dương Tôn Giả đã khôi phục như thường.
Kiếm khí trong lòng sáng rực, khắc lại miệng mũi cho Thương Dương.
Nhưng ngay lúc này, Nguyên Thần Thương Dương Tôn Giả đột nhiên mở miệng, không ngờ trong cổ họng vẫn có âm thanh tiên đạo vang lên, âm luật kỳ dị lan truyền, lập tức quấy nhiễu bên ngoài!
Thời Vũ Tình và Ngoan Thất cùng kêu khẽ một tiếng, tai mắt mũi miệng chảy máu, đạo tượng trên vách quả chuông hỗn loạn, kêu lên loong coong!
Kim Bất Di kêu khẽ, liên tục lùi lại phía sau, chỉ có tiên thảo màu tím và Hứa Ứng tạm thời không vấn đề gì.
Miệng Thương Dương phát ra tà âm tiên đạo, lan tảo từ đỉnh núi, lập tức xâm nhiếp những ngọn núi xung quanh kiếm môn, vô số cỏ cây mọc dài như độc long đãi mãng, dị thú trong núi hút dài, rất nhiều cự thú bắt đầu dung hợp cùng thực vật khác.
Bảy mươi hai đỉnh núi của kiếm môn nhanh chóng phủ đầy chất nhầy màu xanh lá cây.
Trên những ngọn núi này có rừng kiếm, là phi kiếm của đệ tử kiếm môn, cắm vào trên núi.
Lúc này những thanh phi kiếm này đột nhiên chấn động vù vù, tự bay ra khỏi ngọn núi của mình, kết thành kiếm trận mênh mông, xoay tròn quanh từng đỉnh núi, kiếm khí kéo qua, luyện hóa sạch sẽ chất nhầy xanh lá!
Kiếm môn có lịch sử xa xưa, số lượng phi kiếm tích lũy lại đếm không xuể. Phi kiếm này và kiếm môn là cộng sinh, giờ phút này kiếm môn gặp nạn, chúng cũng tự bay ra bảo vệ kiếm môn! Đây chính là nội tình của đại phái lưu truyền vạn cổ!
Nhưng khoảnh khắc sau, từng thanh phi kiếm bị tà âm thiên đạo quấy rối, đạo tượng in dấu trên kiếm dồn dập hỗn loạn méo mó, phi kiếm công kích lẫn nhau, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà kiếm môn như bị ô nhiễm thành một Vọng Hương Đài khác, khiến Hứa Ứng không khỏi lo lắng.
Ngay lúc nguy cấp này, tiên kiếm Tư Vô Tà tỏa hào quang rực rỡ, tiên quang rủ xuống, trấn áp Nguyên Thần của Thương Dương Tôn Giả, khiến hắn không cách nào mở miệng.
Vô số thanh phi kiếm xoay tròn quanh bảy mươi hai đỉnh núi kiếm môn cũng dừng tranh đấu, từng thanh bay lượn trên không, lần lượt trở về đỉnh núi của mình, đâm vào trong núi. Thế nhưng Thương Dương Tôn Giả chỉ mở miệng một chút thôi mà đã khiến ngàn vạn thanh phi kiếm bị hủy diệt.
Kiếm đồng nhảy ra khỏi Thập Nhị Trùng Lâu, nói: “Hắn bị tiên đạo ô nhiễm quá nặng, không phải tiên khí rơi xuống thế giới gây ra ô nhiễm mà là tiên nhân hạ phàm gây ra ô nhiễm! Các ngươi đi trước đã, mấy hôm sau lại tới!”
Đám người Thời Vũ Tình, Ngoan Thất cũng tỉnh lại, ai nấy vẫn còn sợ hãi, vội vàng rời khỏi đỉnh núi.
“Kiếm môn chúng ta còn chưa chính thức nhận đồ đệ, ta vốn định đợi bọn Thương Dương Tôn Giả trở về kiếm môn rồi mới chính thức mở cửa sơn môn nhận đệ tử.”
Thời Vũ Tình dẫn đám người Hứa Ứng tới Tẩy Kiếm trì của kiếm môn. Phía sau Tẩy Kiếm trì là vườn thuốc rộng cả vạn mẫu, bên trong là đủ loại linh dược, linh quang rực rỡ chiếu rọi tận trời cao, hết sức hùng vĩ.
Linh dược trong vườn thuốc như từng vị đại luyện khí sĩ tu thành Nguyên Thần chờ đợi phi thăng, từng vị thuốc khí tức mênh mông, hương thơm nức mũi.
Quan trọng hơn nữa là số lượng linh dược quá nhiều!
“Những linh dược này được gieo từ ba ngàn năm trước, không có ai hái, mỗi gốc có dược lực ít nhất ba ngàn năm.”
Thời Vũ Tình thở dài, rút một cây linh sâm ba ngàn năm, lén lút đưa cho Hứa Ứng nói: “Mỗi cây linh dược này lây ra chắc cũng khiến người ta đánh nhau vỡ đầu. Chẳng qua đó là ba ngàn năm trước, bây giờ ngoài một số linh dược tăng cường tư chất ngộ tính, chắc không ai thích thứ này.”
Hứa Ứng nhận lấy, cắn một cái, chỉ cảm thấy một luồng dược lực cuồng bạo bộc phát, xung kích lục phủ ngũ tạng của y, lay động Huyền Quan, khiến từng tòa Thiên Sơn dao động, nước Thiên Hà cũng dâng trào mãnh liệt, như nước lũ sắp tràn bờ!
Y vội vàng trấn áp dược lực, nghi hoặc nói: “Loại linh dược này không giống với tiên dược lục bí trong thân thể.”
Thời Vũ Tình khẽ gật đầu nói: “Dược lực của loại linh dược này quá mạnh, lúc xung quan sẽ có nguy hiểm cực lớn, vì vậy mỗi lần luyện hóa đại dược xung quan đều là một kiếp nạn sinh tử. Mỗi năm đều có không ít sư huynh sư tỷ dùng đại dược xung quan mà chết, mọi người cũng bận rộn tìm kiếm linh dược luyện chế đại dược.”
Hai hàng mi của cô toát lên vẻ u sầu, thở dài nói: “Mà phương pháp dùng lục bí câu tiên dược không có nguy hiểm như vậy, nó quá thuận lợi.”
Hứa Ứng ăn hết linh sâm ba ngàn tuổi như ăn củ cải, cười nói: “Chẳng lẽ không tốt ư?”
Thời Vũ Tình nói: “Ta cảm thấy quá thuận lợi, thiếu một số rèn luyện sinh tử.”