“Thiên Pháp không có quyền giáng phạt.”
“Thiên Phạt không có quyền giáng phạt.”
“Thiên Ngục không có quyền giáng phạt.”
Chư thần dồn dập thu hồi thần khí Thiên đạo, chém giết tay không với Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương.
Ở đằng khác, Thiên Cương Thượng Thần tế ra thần khí Thiên Cương. Thần khí này trông như từng tấm bình phong, bên trên là các loại cương thường quân quân thần thần phụ phụ tử tử, giam cầm Tổ Long vào trong.
Thiên Điều Thượng Thần tế ra thần khí Thiên Điều, như cái lưới, chụp xuống bên dưới.,
Thiên Điều ở trên, Thiên Cương ở cạnh, khiến Tổ Long không còn đường thối lui.
Hơn mười vị Thiên thần khác cùng nhau tế ra thần khí Thiên đạo, hợp lực trấn áp Tổ Long!
Ở đằng khác Thẩm Võ Đế đánh bay tiên ấn, mắt thấy sắp đánh tiên ấn bay về Tiên giới, đột nhiên một bàn tay bay tới, tiên quang lấp lánh, đặt lên đại ấn.
Uy lực của tiên ấn lập tức tăng cường, không lùi mà tiến, đè Thẩm Võ Đế xuống.
Kiều Tử Trọng phát động hai mươi tư viên Hạo Nguyệt Sơn Hà châu, minh châu bay lên không trung, thay Thẩm Võ Đế ngăn cản tiên ấn, cho hắn cơ hội thở lấy sức.
“Chưởng giáo, thuật số Nga Mi ta là thuật số tiên đạo, không kém bất cứ tiên đạo nào!”
Kiều Tử Trọng hét lớn, phát động hai mươi tư viên Hạo Nguyệt Sơn Hà châu tới cực hạn, nhưng ngay khoảnh khắc sau từng vâng trăng sáng lốp bốp nổ tung, sơn hà vỡ vụn!
Tai mắt mũi miệng của Kiều Tử Trọng đổ máu, gắng gượng chống cự, nhưng tiên ấn đã đi tới trên đầu bọn họ.
“Thuật số của Nga Mi, không kém bất cứ ai!” Kiều Tử Trọng vẫn mang lòng tin này, ra sức chống lại tiên ấn.
Thẩm Võ Đế gầm thét, vận sức nâng tiên ấn, nhưng từng Thiên thần bay tới, hợp lực cùng bàn tay khổng lồ, phát động tiên ấn.
Gân cốt của hắn bị ép tới mức rung chuyển kịch liệt, tiên ấn ép cong hai tay hắn, Thẩm Võ Đế nghiêng đầu, dùng hai vai cùng đỡ.
Tiên ấn lại ép cong sống lưng của hắn, tiếp tục ép xuống dưới, ép tới mức da thịt hắn nổ bôm bốp, máu tươi hóa thành sương máu, ép tới mức xương cốt của hắn cũng không chịu nổi gánh nặng.
Thiên Thính, Thiên Thị vây khốn Chu Thiên tử. Thiên Phong, Thiên Lôi ngăn chặn quả chuông, Ngoan Thất và Trương cung chủ của Thượng Thanh cung. Phượng Dao, Thanh Loan cũng bị từng vị Thiên thần vây khốn. Ôn thần và vài thiên thần khác tìm tới chỗ Thanh Bích tiên tử, Lục Ngô bị sáu Thiên thần ngăn chặn.
Mọi người đã tới bước đường cùng, không còn lực lượng đối phó với Thiên thần.
Ngọc Châu phong và Ngọc Hư phong một tây một đông, đối xứng với nhau, lúc này một vị thần linh có chín cái đầu hổ nho nhỏ vung vẩy đuôi đi vào Ngọc Châu phong, tới trong đại dương thần thức thần lực mênh mông của Tây Vương Mẫu.
Nó nhảy nhót linh hoạt trong vùng biển rộng này, chạy thẳng tới, không bao lâu sau đã đi tới bên dưới cột đá hoa biểu, ngẩng đầu nhìn lên, trên bầu trời là từng tiên thi lơ lửng.
Dư âm trận ác chiến trên Ngọc Hư phong quét tới, khiến tiên thi và cột hoa biểu dao động.
Tiên ấn bị điều động, lực lượng trấn áp thần lực của Tây Vương Mẫu cũng thiếu đi một phần, khiến chấn động ở nơi này càng kịch liệt.
Thần linh đầu hổ nho nhỏ quan sát một hồi, đột nhiên tung người nhảy tới, lên lên xuống xuống trên từng cây cột hoa biểu, nhân lúc đại trận tiên thi bất ổn thì đột nhiên xông tới.
“Ngao ngao~~”
Thần linh nho nhỏ đầu hổ đột nhiên biến hóa, đầu to như núi, há miệng cắn lấy chín vị tiên thi, nuốt vào trong miệng!
Khi vị thần linh nho nhỏ kia hạ xuống đất, thân thể lại càng lúc càng lớn, nguy nga như núi, đi lại trong đại dương thần lực của Tây Vương Mẫu!
“Rống ~~”
Chín cái đầu của Khai Minh thần thú gầm thét, đại dương thần lực càng rung chuyển, sấm sét đan xen bên trong, đột nhiên một cây cột hoa biểu rắc một tiếng bị phá hủy!
Đám tiên thi còn lại khó mà giữ được trận hình, bị sóng gió quét sạch, dồn dập bay đi.
Đồng thời, từng cây cột hoa biểu trấn áp cũng bị cuốn vào cơn bão!
Bên trên Dao Trì, tiên kiếm nhanh chóng rung động, kiếm quang như mưa, tòa kiếm trận tiên gia này cũng phát huy uy lực tới cực hạn, định chặt đứt chỗ quan trọng nhất trong đại dương thần lực.
Nhưng trong đại dương thần lực mưa gió ngập trời loáng thoáng hiện lên một thân hình nữ nhân, đi ra bên ngoài giữa gió lốc.
Trên Ngọc Hư phong, ngay lúc đám người sắp chết dưới vòng vây của Chư Thần, đột nhiên từng Thiên thần dồn dập dừng tay, nhìn về phía Ngọc Châu phong, kinh hãi không thôi.
“Đại sự không ổn rồi!”
Thiên Cương Thượng Thần biến sắc, cực kỳ hoảng sợ, điên cuồng thu hồi thân thể, rút về thế giới Thiên Đạo, cao giọng hét lớn: “Đại sự không ổn rồi, mụ già kia sắp đi ra!”
Đám Thiên thần khác ai nấy hoảng sợ, bỏ qua việc diệt trừ Thẩm Võ Đế, Tổ Long, dồn dập lùi lại thế giới Thiên Đạo.
“Côn Lôn Thần Mẫu, khôi phục!”
Trong Ngọc Châu phong tỏa ra khí tức Thiên đạo mênh mông thâm thúy, còn thuần túy hơn cả Thiên thần trên thế giới Thiên Đạo, đó là thần lực của Thiên thần chi mẫu đang thức tỉnh, ý thức cổ xưa rung chuyển thiên địa đại đạo, khiến từng Thiên thần bỗng thấy tim đập chân run, không dám ở lại.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, Chư Thần lao nhao rút người về thế giới Thiên Đạo, mang theo thần khí Thiên đạo, không dám ở lại một khắc.
“Ai đã vận dụng tiên ấn, thả Thần Mẫu ra?”
Bọn họ điên cuồng rút lui, một giọng nói hô to: “Chuyện này không thể trách chúng ta được, phải trách tiên nhân sử dụng tiên ấn! Nếu hắn không điều động tiên ấn, Thần Mẫu cũng không thể thoát thân!”
Những Thiên thần khác dồn dập phụ họa: “Bảo thượng tiên chém đầu hắn! Tránh cho chúng ta phải chôn cùng.”
Bàn tay nắm lấy tiên ấn cũng chần chừ một chút, buông tiên ấn ra, lùi lại Tiên giới.
Tiên quan công bộ chậm rãi thu bàn tay lại, vừa rồi là hắn phát động tiên ấn, suýt nữa đánh chết Thẩm Võ Đế, Kiều Tử Trọng.
“Tây Vương Mẫu trốn khỏi trấn áp, chuyện này còn lớn hơn cái chết của hậu nhân Đế Quân! Thậm chí có thể nói cái chết của hậu nhân Đế Quân không tính là gì. Nhưng vấn đề bây giờ là, ta làm gì đây? Chẳng lẽ lại vu oan cho Thiên Cơ?”
Tiên quan công bộ sắc mặt âm trầm bất định, thầm nghĩ: “Thiên Cơ đã gánh đủ thứ tội này, hơn nữa việc này liên lụy quá lớn, chỉ e sẽ tra tới đầu ta... Hay là chạy trốn! Cứ nói là hạ giới bắt phản tặc!’
Hứa Ứng, Tổ Long, Chu Thiên tử, Kiều Tử Trọng đang liều mình chiến đấu, lúc này áp lực không còn, nhìn lên bầu trời chỉ thấy Chư Thần thối lui, chỉ còn lại tiên ấn treo trên bầu trời.
Một lúc lâu sau, một bàn tay lớn nhô ra, nắm lấy tiên ấn, rụt về, khiến tiên ấn lơ lửng trên bầu trời Ngọc Hư phong cứ thế biến mất.
Hứa Ứng nhìn về phía Ngọc Châu phong, nơi đó thần quang rung chuyển, từng luồng kiếm khí tiên kiếm từ trên trời giáng xuống. Trong lòng y không khỏi suy nghĩ: “Chẳng lẽ Tây Vương Mẫu tỉnh lại rồi?’
Lúc này Phượng Tiên Nhi bay tới, cúi mình với Hứa Ứng nói: “Hứa công tử, mau cứu Từ Phúc lão tổ!”
Trên Ngọc Châu phong ầm ầm chấn động, chém về phía nữ nhân ở chính giữa đại dương thần lực.
Mũ miện trên đỉnh đầu nữ nhân kia tỏa hào quang khắp bốn phía, nghênh tiếp kiếm quang.
Nữ nhân kia chậm rãi bước đi trong gió lốc, thần lực thần thức ầm ầm tụ tập, tràn vào cơ thể cô như gió cuốn mây bay.