Hứa Ứng lập tức cảm nhận được Kim Đan trong Thập Nhị Trọng Lâu lại được tăng cường không ít. Tuy hiện tại pháp lực vẫn không đủ nhưng hồn lực sung túc, đã có thể phá kén tạo thành Nguyên Thần!
Hứa Ứng thoáng chần chừ, nhưng vẫn không đi nốt bước cuối.
Bây giờ y đã có được ba động thiên na tổ, lĩnh vực tam tiên đã hơn hẳn lúc trước, còn tu thành Nguyên Thần lại không tăng cường bao nhiêu tu vi thực lực của y, cho nên y thà đợi thêm chút nữa.
Y muốn Nguyên Thần của mình trở nên thập toàn thập mỹ.
Con cá không bơi vào biển lửa mà bơi lên Phong Đô sơn, ngọn núi này quá bao la hùng vĩ, nhưng so với Côn Lôn nó lại như cục sắt đen kịt, không hề có khung cảnh của thần sơn, ngược lại có vẻ âm trầm khủng khiếp.
Cá lớn dừng trước cửa núi, Hứa Ứng đang định ra khỏi miệng cá thì thấy sau lưng có tiếng nói: “Phiền ngươi nhường đường một chút.”
Hứa Ứng giật nảy mình, vội vàng nghiêng người, chỉ thấy một lão già lưng còng tay cầm đèn dầu đi từ trong bụng cá ra, nhảy khỏi miệng cá.
Lão già buông đèn xuống, kéo ra một sợi dây thừng dưới cổ cá, buộc con cá trước cửa núi.
Hứa Ứng xuống khỏi miệng cá, chỉ thấy cá lớn quẫy đuôi, dần yên tĩnh lại.
Lão già kia tiếp tục cầm đèn đầu đi vào cửa núi, bấy giờ mới thở phào một tiếng rồi nhỏ giọng với Hứa Ứng: “Trong núi là đạo tràng của ta, trong núi ta có thể vận dụng pháp lực, ra khỏi núi thì ta chỉ có thể dựa vào thú cưỡi dọa dẫm lừa gạt người khác. Vừa rồi không phải ta không muốn ra tay giết vài người giúp ngươi, mà là ta không thể ra tay. Một khi ra tay ta sẽ lộ tẩy.”
Hứa Ứng nháy mắt mấy cái nói: “Tiền bối...”
Lão già kia có vẻ cô đơn đã lâu, miệng lẩm bẩm: “Hứa đạo hữu, mời mở động thiên liên hoa của mình ra, ta và ngươi kết một thiện duyên.”
Hứa Ứng cố nén nỗi nghi ngờ trong lòng, mở động thiên liên hoa ra.
Lão già đặt đèn dầu lên môi, nói: “Lửa Bỉ Ngạn là năm xưa ta đặt vào đó, mấy năm gần đây ta cũng thành vô dụng rồi cho nên rất nhiều Thiên Ma lẻn vào làm xằng làm bậy. Tên kia định ám toán ngươi, nếu ngươi vẫn ở ngoài núi thì ta không làm gì được hắn, nhưng bây giờ ở trong đạo tràng của ta, ta chỉ thổi một hơi...”
Lão thổi một hơi dài vào đèn, trong Bỉ Ngạn Minh Hải, minh hỏa tạo thành rồng lửa từ trên trời giáng xuống, nhen lửa toàn bộ Bỉ Ngạn!
Trong biển lửa, Nguyên Thần na tổ Na Tướng đột nhiên phóng thẳng lên trời, phát ra tiếng kêu la đau đớn thảm thiết, chẳng bao lâu sau đã bị Minh Hải hừng hực đốt thành tro bụi!
Trong biển lửa còn có từng con Thiên ma đã xâm chiếm thân thể luyện khí sĩ ở đó, giờ phút này bọn chúng cũng bị minh hỏa đốt lửa, tên nào tên nấy dữ tợn khủng khiếp, kêu la thảm thiết, khiến người ta không nỡ nhìn!
Hứa Ứng giật nảy mình, bấy giờ mới biết lão già này nói có mai phục là sao.
Không ngờ Na Tướng còn chưa chết, còn kéo nhiều Thiên ma tới nấp trong Bỉ Ngạn Minh Hải!
Nếu Hứa Ứng mở động thiên liên hoa, Na Tướng có thể nhân lúc y bất ngờ, thống lĩnh Thiên ma giết ra!
“Nếu hắn định đoạt xá ta.”
Hứa Ứng suy nghĩ: “Chắc chắn sẽ chết rất thảm?”
Một lát sau, lão già kia mệt mỏi thở hồng hộc, cuối cùng cũng luyện chết đám Thiên ma và Na Tướng, gương mặt không giỏi nói năng cố nở nụ cười: “Kết một thiện duyên. Hứa đạo hữu, thiện duyên.”
Hứa Ứng nhìn lão già này, lão già cầm theo cây đèn, ánh đèn lờ mờ, gương mặt mang nụ cười cứng nhắc. Hiển nhiên lão không giỏi giao tiếp với người khác.
“Đa tạ tiền bối tương trợ.” Hứa Ứng chân thành nói.
Lão già kia lúng ta lúng túng đáp: “Tương trợ, thật ra là thiện duyên...”
Hứa Ứng hấp háy mắt, trong lòng thoáng nghi hoặc, không biết thiện duyên mà lão luôn miệng nhắc tới là gì.
Lão già thấy y vẫn không hiểu nên không nói nốt, cầm cây đèn lên núi. Hứa Ứng đi theo sau lưng lão, chỉ thấy Phong Đô sơn này cực kỳ nguy nga, đứng sừng sững giữa chùm sao trong Minh Hải.
Mỗi khi nước trong Minh Hải đánh vào Phong Đô, lại có ánh sao dâng lên từ trong biển, càng lúc càng lớn, bồng bềnh xung quanh Phong Đô.
Cụm sao đó là sao linh hồn, trên đó có vô số quỷ hồn sinh sống, quỷ hồn được Nại Hà cọ rửa rồi chia ra trong các sao linh hồn, sinh sống ở đó, an hưởng quãng đời sau khi chết.
Hứa Ứng chú ý thấy trong sao linh hồn kia có rất nhiều giọt nước dâng lên, trông giống nước mưa nhưng không rơi vào trong sao mà không ngừng dâng cao, bay ra khỏi ngôi sao, rơi vào Minh Hải.
“Những quỷ hồn bị người thân và bạn bè lãng quên sẽ từ từ tiêu tan, hóa thành giọt nước trong Minh Hải. Chân linh bất diệt của họ sẽ ngưng tụ vào cùng một nơi, tạo thành linh căn kết nối với thiên địa. Linh căn này chính là Phong Đô.”
Lão già kia dùng cây đèn chiếu sáng đường núi ướt nhẹp. Nơi này vừa trơn vừa lạnh lẽo, đi trên con đường núi, mỗi bước chân hạ xuống đều hiện ra dấu chân sáng lấp lánh.
Hứa Ứng chú ý tới những dấu chân này chính là linh quang lưu lại sau khi quỷ hồn tiêu tan.
“Người chết là thân thể bị hủy, quỷ chết là bị người ta quên lãng. Cho dù là ai, sớm muộn gì cũng có ngày bị người khác lãng quên, nguyện lực trói buộc hồn phách tan đi, hồn phách cũng tiêu tán. Đám quỷ đó cuối cùng hóa thành nước trong Minh Hải, đá trên Phong Đô sơn, biến thành thiên địa linh căn.”
Giọng nói của lão già vang lên, cây đèn đã rỉ sét rung lên ken két.
Hứa Ứng theo lão đi lên, y từng gặp tiên đạo linh căn, ví dụ như ở Thái Ất Tiểu Huyền Thiên có một gốc, gốc linh căn kia là Âm Dương Song Đằng, cắm rễ trong Thái Ất Tiểu Huyền Thiên, kết nối tới Chư Thiên Vạn Giới.
Phong Đô sơn cũng là tiên đạo linh căn, cắm trong Minh Hải, đỉnh núi sừng sững, kéo thẳng lên bầu trời đen kịt, không biết đầu khác nối tới thế giới nào.
Hứa Ứng đi theo lão, bất tri bất giác đã đến đỉnh núi, dõi mắt nhìn lại, khắp nơi là lầu các rách nát, thần điện sụp đổ, tượng thần bị tàn phá.
Nơi này từng xảy ra trận chiến đáng sợ, vẫn còn mảnh vỡ tiên khí cắm vào di tích cổ xưa, tỏa ra từng luồng hào quang, cực kỳ mê người nhưng cũng tràn ngập nguy hiểm.
Bốn phía xung quanh tiên khí có máu thịt đang sinh sôi, xúc tu lúc nhúc như những con sâu không ngừng lan ra xung quanh, muốn gặm nhấm bên ngoài.
Nhìn theo hướng mảnh vỡ, trên trời còn có một số hào quang yếu ớt vọng xuống. Hào quang kia là tiên khí xuyên qua thế giới, là hào quang của một thế giới khác.
Hứa Ứng đi tới trước một tượng thần sụp đổ, đầu của tượng thần lớn như ngọn núi, dải băng rua như dòng sông, khí hương hỏa vẫn cuồn cuộn bên trong.
Mà trên Phong Đô sơn, số tượng thần tương tự như vậy không phải là ít.
Lúc này Hứa Ứng mới chú ý thấy bước chân của lão già kia cà thọt khập khiễng, lúc lên núi y không để ý, giờ đi trên đất bằng mới lộ ra là lão già kia đi lại bất tiện.
Lão kia vẫn đi trước, cầm cây đèn xua tan bóng tối xung quanh.
Trong bóng tối có một số sinh vật lén lén lút lút, không rõ hình dáng, xuất quỷ nhập thần giữa phế tích, tuy có ác ý nhưng bị ánh đèn xua đuổi.