Mục lục
Trạch Nhật Phi Thăng - Bản dịch Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nguyên Vô Kế không phải Nguyên Vô Kế thì là ai?” Hứa Ứng và quả chuông đều rùng mình một cái.

Hứa Ứng cười nói: “Chuyện này chỉ là chúng ta suy đoán linh tinh thôi, không thể coi là thật được. Không khéo Nguyên Vô Kế tài hoa ngút trời, sau khi nhận được lại lĩnh ngộ triệt để, tu luyện tới cấp bậc tiên nhân...”

Y càng nói càng thấy không thể tin nổi.

Sáu tháng mà tu luyện tới cấp độ của Từ Phúc, có thể nói là quá coi thường Từ Phúc!

Từ Phúc đứng trên tiên sơn sẽ là tiên nhân chân chính, siêu phàm nhập thánh, đánh đám na tiên chỉ dễ như trở bàn tay. Nguyên Vô Kế có thể sánh vai với Từ Phúc, chứng tỏ có vấn đề rất lớn.

Đột nhiên trong Ly Sơn có chấn động kịch liệt, Nguyên Vị Ương vội vàng hạ lệnh cho hai con Long Tước trốn vào trong sông núi.

Hứa Ứng nhìn quanh trong Ly Sơn, chỉ thấy phía xa có hơn mười Kim Nhân hoàng lăng bay lên, bộc phát ra uy lực kinh thiên động địa, mười cột sáng xông thẳng lên trời, khiến cho bầu trời vặn vẹo, từng đám mây trên trời cũng uốn khúc, tạo thành hình vòng xoáy, quỷ dị không gì sánh được!

Hứa Ứng nuốt nước miếng một cái, nếu lúc ở trong lăng mộ Ly Sơn, Kim Nhân hoàng lăng phát huy uy lực cỡ này, chắc chắn y không có cơ hội phá hỏng điện thờ, phá hoại khu vực Hi Di của Kim Nhân!

Bây giờ Kim Nhân hoàng lăng thật quá đáng sợ.

“Từ Phúc ~~!”

Thân hình Tổ Long lơ lửng giữa mười vị Kim Nhân hoàng lăng, giọng nói hùng hồn, vang vọng trong thiên địa.

“Ngươi thật to gan, lại định khống chế trẫm! Trẫm tay cầm vương tước, miệng ngậm thiên hiến, cỡ ngươi mà cũng xứng?”

“Ầm ầm!”

Chấn dộng dữ dội vang lên, Hứa Ứng ngẩng đầu thấy có bảo ấn phụng thiên thừa vận từ trên trời giáng xuống, mang theo ngọn lửa hừng hực, đánh về phía Từ Phúc và Phương Trượng tiên sơn!

“Ngọc tỷ truyền quốc!” Ngoan Thất kinh hãi hét lên.

Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương vội vàng nhìn về phía hắn, sắc mặt khó hiểu.

Ngoan Thất nói: “Đó là ngọc tỷ truyền quốc thời Tần, nghe đồn là dị bảo do Tổ Long luyện chế, là bảo vật trời ban sau Thái Sơn phong thiện, ẩn chứa Thiên đạo. Trong sách nói bảo vật này đã tuyệt tích khỏi dân gian, cũng có lời đồn là Tổ Long mang đi, lại có lời đồn khác là hai ngàn năm trước có đại loạn, bị mất trong giếng cạn nào đó.”

Đứng trước ngọc tỷ truyền quốc kia, Phương Trượng tiên sơn có vẻ cực kỳ nhỏ bé, còn Từ Phúc, càng nhỏ tới mức có thể bỏ qua!



Nhưng tiên sơn nho nhỏ và thân thể còn nhỏ bé hơn lại đột nhiên bộc phát lực lượng cuồng bạo không gì sánh được.

Từ Phúc giơ tay, tiên quang chói mắt lóe lên từ lòng bàn tay hắn, Phương Trượng tiên sơn cũng tỏa hào quang rực rỡ!

Ngọc tỷ truyền quốc đột nhiên ngừng lại.

Tiếp đó chấn động cường đại bộc phát ra tứ phía, chẳng bao lâu sau đã quét tới vị trí của Hứa Ứng. Gió lốc gào thét đảo qua dãy núi, đất đá bay tán loạn, vô số cây cối bị xô đổ, thậm chí có cây bị nhổ tận gốc!

Sau khi làn sóng xung kích khủng khiếp này qua đi, lại có hơn mười chấn động kịch liệt truyền tới, là mười Kim Nhân hoàng lăng bao vây Phương Trượng tiên sơn, mỗi Kim Nhân lại giao đấu với Từ Phúc một đòn!

Mười lần va chạm ngắn ngủi này làm dấy lên mười cơn bão táp thần thông, khiến bọn Hứa Ứng, Nguyên Vị Ương, Trúc Thiền Thiền không thể ngẩng đầu lên quan sát.

Đột nhiên, giọng nói của Tổ Long đi xa, cười lạnh nói: “Từ Phúc, ngươi đừng hòng bỏ trốn! Còn thần tiên bất lão nữa, mau giao hắn ra đây!” Chắc là Từ Phúc bỏ chạy, Tổ Long thống lĩnh mười Kim Nhân hoàng lăng truy sát phía sau.

Trái tim Hứa Ứng đập thình thịch: “Tổ Long quá mạnh mẽ! Đợi đã, Tổ Long cần ta để làm gì?”

Y bỗng có cảm giác, quay đầu nhìn lại, thấy Nguyên Vô Kế đang nhìn mình như cười mà không phải cười. Trong lòng Hứa Ứng không khỏi lo lắng.

Sau khi Tổ Long, Từ Phúc đi xa, Nguyên Vô Kế mới đứng dậy, cười nói: “Bây giờ mới là lúc chúng ta chính thức thăm dò lăng mộ Ly Sơn. Đi thôi, về Ly Sơn.”

Long Tước ra sức vỗ cánh, khó khăn lắm mới bay lên được, kéo theo cỗ xe và con dị xà khổng lồ trong xe, đổi hướng bay về phía Ly Sơn.

Nguyên Vô Kế cười nói: “Bây giờ không có ai tranh giành bảo vật với chúng ta nữa rồi. Căn cứ theo ghi chép trong điển tịch, lăng mộ Ly Sơn này ngoài ngọc tỷ truyền quốc và Thập Nhị Kim Nhân ra, có lẽ còn một món bảo bối khác.”

Ánh mắt hắn nhấp nháy nhưng không nói là bảo bối gì.

Sau khi ở lại Ly Sơn, đám người xuống xe, theo Nguyên Vô Kế trở lại động thiên trong núi.

Lăng mộ Ly Sơn đã khác hẳn lúc trước, nơi này vừa trải qua một trận chiến cực kỳ thảm khốc. Trên bầu trời, Ngũ Nhạc tiên được chế tạo từ khu vực Hi Di trong luyện khí sĩ Tiên Tần đã bị hủy hoại rất nhiều, các loại phong ấn cấm chế cũng bị phá hủy không biết bao nhiêu mà kể!

Dòng sông thủy ngân đang sôi trào, luồng khí bốc lên mang theo chất độc, rừng núi đang cháy rực, thỉnh thoảng lại có thần thông bộc phát, làm dấy lên từng tầng sóng xung kích, hủy diệt bốn phía xung quanh!

Giữa núi rừng, trên bầu trời, thi thoảng lại có hào quang rực rỡ lóe lên nhanh chóng, không rõ là thần thông hay dị bảo gì.

Hứa Ứng nhìn lên, chỉ thấy từng thi thể lơ lửng trên bầu trời, chắc là những na sư đã chết, không biết bị lực lượng gì giam cầm trên không trung, không thể nhúc nhích.



Nguyên Vô Kế đi trước mở đường, mọi người đi theo phía sau, dọc đường bình an vô sự.

Trúc Thiền Thiền đã khôi phục một chút tu vi, gõ gõ đập đập lên quả chuông, chữa trị bề ngoài cho chuông.

Quả chuông này lúc trước đối đầu trực diện với Kim Nhân hoàng lăng, bị đánh tới mức chỗ lỗi chỗ lõm, uy lực hao tổn. Lúc sau Hứa Ứng lại lôi nó ra đập khu vực Hi Di sau lưng Kim Nhân, đập tới mức rạn nứt.

Bây giờ nó mới khôi phục đôi chút.

Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương bàn luận đạo pháp, nói tới Chư Thiên Cảm Ứng, đang nói mình cảm ứng Chư Thiên thế nào, đột nhiên đầu óc đờ đẫn, trước mắt bất giác hiện lên một vài hình ảnh.

Những hình ảnh đó là cuộc sống của hắn ở Đếu Khâu thành, tòa thành hoang kia đột nhiên xuất hiện, tất cả đồ ăn đều giữ nguyên như khoảnh khắc nó mất tích, chỉ không có bất cứ vật sống nào.

Y nhớ lại đoạn đối thoại giữa y và Bắc Thần Tử, nhớ lại Thiên Nhân Cảm Ứng, nhớ lại Ngôi Khư, nhớ lại trong thời Thiên Nhân Cảm Ứng, bên cạnh mình có một cô bé tên là Phùng Tuyết Nhi.

Bọn họ đã hứa với nhau sẽ bầu bạn cả đời, dẫu tới kiếp sau cũng sẽ bên nhau.

Trong đầu óc Hứa Ứng, hồi ức về cuộc sống lúc đó đột nhiên dâng lên như thủy triều, khiến thiếu niên trợn trừng hai mắt, suy nghĩ tới thất thần, đột nhiên hai hàng lệ tuôn rơi.

Tầm mắt y bỗng trở nên mơ hồ, trong mắt y, hình ảnh của Nguyên Vị Ương và Phùng Tuyết Nhi bỗng trùng điệp.

Giọng nói, dung nhan, nụ cười, tất cả đều ngay trước mắt.


Nguyên Vị Ương vốn đang bàn luận với y về ảo diệu của Chư Thiên Cảm Ứng, đột nhiên thấy Hứa Ứng đổ lệ đầy mặt, hốc mắt cũng ngấn nước.


Trong lòng cô không khỏi hoảng hốt, vội vàng giơ tay lên lung lay trước mặt y.


Hứa Ứng giơ tay nắm lấy cổ tay cô, hạ giọng nghẹn ngào: “Là nàng ư... khi nàng ra đi, ta đã khổ sở tìm nàng.”


Nguyên Vị Ương thầm giật mình, lặng lẽ rút tay về, hạ giọng nói: “Hứa yêu vương, trí nhớ của ngươi vẫn chưa khôi phục, ngươi nhận lầm ta thành muội muội ta Nguyên Như Thị rồi.”


Hứa Ứng lấy lại tinh thần, nhắm hai mắt lại, ép lệ nóng chảy khỏi hốc mắt, ổn định lại cảm xúc rồi cười nói: “Ta đã thất thố rồi, vừa rồi đột nhiên nhớ lại một số chuyện, khiến ta quên hết tất cả. Nguyên huynh đệ, ta nhớ rồi, ngươi không phải là nữ.”


Nguyên Vị Ương trước mắt y dần trở nên rõ ràng, không còn là bộ dạng của Phùng Tiên Nhi.


Nguyên Vị Ương cứ cảm thấy Hứa Ứng có chỗ nào khang khác, hình như đã trưởng thành hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK