Đó là bộ hài cốt này khi còn sống đã khắp đạo của mình lên xương cốt, cho dù hồn phi phách tán, máu thịt tan rã, xương cốt vẫn ẩn chứa lực lượng đáng sợ!
Hài cốt này đã bị cõi âm ảnh hưởng, vốn là vật chất, bây giờ lại như sống lại!
Trên người nó khoác tấm áo bào rách rưới, sau lưng là mang theo khu vực Hi Di khủng khiếp nhưng đâu đâu cũng tàn tạ, cho dù là xương sọ cũng thiếu mất một góc, xương cốt trên người thiếu nhiều chỗ.
“Giết!”
Ý thức còn sót lại của nó tấn công tới, khiến võ đạo tinh thần của Hứa Ứng thua liểng xiểng!
Cùng lúc đó, đường vân trên mi tâm nó sáng rực lên, ánh lửa bộc phát, là Tam Muội chân hỏa, như châm ngòi bom nổ, ầm ầm kéo đến!
Hứa Ứng né tránh ánh lửa, trước mặt lại thấy có nắm đấm của bộ xương đập từ dưới lên. Nắm đấm như ngọn núi nhỏ trực tiếp đập lên người y, đánh y lăn lông lốc, ngã về phía sau!
Bộ xương kia há miệng, lại một luồng Tam Muội chân hỏa tấn công tới!
Hứa Ứng không cần suy nghĩ, lập tức phát động Cực Ý Tự Tại công, ngay khoảnh khắc sau đã đi xa mấy chục dặm, né tránh Tam Muội chân hỏa.
Âm phong biến mất, sát khí tiêu tan, hơi ấm ập tới.
Hứa Ứng quan sát bốn phía, hơi ngạc nhiên, không ngờ lại thấy bản thân đã trở về Võ Đạo Bỉ Ngạn! Y thấy hơi xấu hổ, không ngờ mình lại trốn về Bỉ Ngạn!
Trong lòng ai cũng có nỗi sợ, ta cũng không phải ngoại lệ. Nhưng vượt qua sợ hãi mới là dũng sĩ!
Y hít một hơi dài, ngồi xổm người xuống, đột nhiên phát lực nhảy lên không trung, tung người hóa thành một ánh cầu vồng, xuất hiện trước bộ xương cách đó mấy chục dặm.
“Hây a!”
Quyền ý của Hứa Ứng bộc phát, đấm ra một quyền, đánh về phía mi tâm của bộ xương kia!
Bộ xương kia nhếch miệng, lẳng lặng cười một tràng, đột nhiên hét lớn một tiếng, chiến ý còn sót lại cuốn tới như hồng thủy, xung kích võ đạo tinh thần của Hứa Ứng!
Hứa Ứng cố thủ Thái Nhất, phát động Thái Nhất đạo dẫn công, tinh thần tập trung cao độ, mặc cho tàn niệm chiến ý của đối phương mạnh mẽ thế nào cũng không thể rung chuyển được tinh thần y!
Đường vân trên mi tâm bộ xương lại sáng lên, Tam Muội Chân Hỏa bộc phát, bành trướng như phát nổ, đồng thời cánh tay thò ra, rút một món binh khí gãy nát dưới đất lên. Món binh khí gãy nát mang theo hung uy ngập trời, chém thẳng xuống Hứa Ứng!
“Hây ~~”
Hứa Ứng tập trung quyền ý, bỏ qua mọi thứ xung quanh, dốc toàn bộ năng lực đánh ra một quyền. Tam Muội Chân Hỏa khuấy động dưới nắm đấm của y, tản ra xung quanh!
Ngay tiếp đó một tiếng nổ lớn vang lên, quyền của y đánh trúng mi tâm bộ xương khô, một quyền đánh nát dấu ấn trên mi tâm, bộ xương khô mà năm tháng cũng không thể mài mòn lập tức nổ tung!
Thân hình Hứa Ứng nương theo quyền này đánh thẳng tới đầu bộ xương, xuyên thủng đầu lâu trống rỗng, đánh tan sau ót, phá đầu chui ra!
Trong hốc mắt của bộ xương khô, hai ngọn quỷ hỏa lụi tàn, cái đầu ầm một tiếng nổ tung!
Bộ xương đổ xuống đất, đột nhiên một luồng âm phong bọc lấy tàn niệm của bộ xương, hóa thành một luồng khí đen, viu một tiếng bay về phía Hứa Ứng, định đoạt xá y.
Hứa Ứng đợi tàn niệm của bộ xương bay tới gần, đột nhiên võ đạo tinh thần hòa lẫn với khí huyết, bộc phát như ánh nắng chói chang.
Hào quang tỏa ra khắp bốn phía xung quanh y, tựa như vầng mặt trời dâng lên giữa đêm đen, thiêu đốt tàn niệm của bộ xương tới mức ầm một tiếng tan thành mây khói, không còn chút dấu vết nào!
Hứa Ứng giơ bàn tay lên, chỉ thấy xương tay bên phải máu me đầm đìa. Quyền vừa rồi tuy dũng mãnh nhưng cũng làm tổn thương tới xương cốt của y.
Y điều động võ đạo khí huyết, chữa trị da thịt xương cốt, tiếp tục đi về phía trước, hạ giọng nói: “Địch Võ Tiên có thể dùng võ đạo diễn hóa ra ngũ bí trong thân thể lục bí, cho dù hắn bị thương cũng có thể lập tức khỏi hẳn. Đáng tiếc, ta còn chưa tìm hiểu được ảo diệu của võ đạo.” Hứa Ứng đi trong chiến tường hoang vu, chỉ thấy từng khúc xương khổng lồ đang bị thứ gì cuốn theo không biết, tụ tập với nhau, dồn dập chui khỏi mặt đất, sinh trưởng thành hình cái cây.
Những gốc cây xương kia có cánh tay là cành, bàn tay là lá, đầu lâu là quả, lay động giữa âm phong, cành lá xào xạc.
Mấy quả cây bên dưới cũng vui vẻ cười thành tiếng, vang vọng khắp nơi. Bốn phía càng ngày càng nhiều xương cây, hội tụ thành rừng.
Trong bóng tối, có ma vật bám lên bộ xương, ca hát trong khu rừng xương khô, khuyên người đi chịu chết, tiếng ca thăm thẳm quyến rũ.
“Chết rồi trên không vua, không có ai bạo ngược;”
“Chết rồi dưới không thần, không có gì vất vả;”
“Chết rồi không bốn mùa; không nóng cũng không lạnh;”
“Chết rồi không ưu phiền; không đau cũng chẳng đớn;”
Nó như cô gái yểu điệu, thân hình xuyên qua giữa khu rừng xương đen tối, thò đầu ra từ sau gốc cây xương, giọng hát thăm thẳm: “Khoái hoạt thay, khoái hoạt quá thay! Ta sinh ra có bờ, chết rồi lại không bờ, sinh thì muôn vàn khổ, chết rồi vạn niềm vui! Sống không bằng chết; sống không bằng chết; chết nhanh đi, chết nhanh đi! Chết nhanh đi, chết nhanh đi!”
Theo giọng hát của nó, Hứa Ứng như rơi vào một thế giới cực đông, sống lâu rồi chết, sau khi chết mới được giải thoát.
“Ta có võ đạo, có thể trừ bạo ngược, có thể giảm mệt nhọc, không quan tâm nóng lạnh đau khổ. Chỉ là hạng yêu ma quỷ quái mà định làm loạn đạo tâm của ta?”
Hứa Ứng tụ khí hành kiếm, kiếm khí bộc phát trong khu rừng xương cốt, từng luồng kiếm quang nhanh như sấm sét, đan xen vào nhau.
Chỉ lát sau, khu rừng xương cốt sụp đổ, ma vật kia cũng bị kiếm ý của Thiên kiếm chấn thành bột phấn. Hứa Ứng tiếp tục tiến tới, gặp đủ thứ ma vật kỳ quái. Đám ma vật này là cường giả chết trong chiến trường thái cổ, tàn hồn hoặc chấp niệm của họ gặp lực lượng của cõi âm, bị ăn mòn ma hóa, hoặc khởi tử hoàn sinh, hoặc tạo thành ma linh.
Một lúc lâu sau Hứa Ứng mới tới gần ngọn lửa đầu tiên trong bóng tối, rất giống nơi có vùng đất Thiên khiển.
Còn cách xa y đã thấy một bóng người cao lớn đứng giữa khu vực hoang vắng, phạm vi mấy chục dặm trống rỗng, không có bất cứ âm phong hay ma khí nào có thể lan tới đây.
Khí huyết của thân hình kia đánh thẳng lên không trung, tạo thành áng mây khí huyết, bành trướng, rung động, chấn nhiếp đám ma vật âm u.
Hứa Ứng thở phào nhẹ nhõm. Trên người y đang có rất nhiều vết thương, cần chữa trị một lượt.
“Tại hạ Hứa Ứng, vừa tiến vào Võ Đạo Bỉ Ngạn, kiểm chứng võ đạo.”
Hứa Ứng đi tới nói: “Tu vi của tại hạ còn thấp, cần nhờ khí huyết của lão tiên sinh che chở, nghỉ chân...”
Y mới nói đến đây, đột nhiên ngây ngẩn.
Chỉ thấy người đang đứng đó là một ông lão tóc trắng, thân thể cao lớn thẳng tắp, khí hương hỏa hùng hồn mạnh mẽ, võ đạo tinh thần dâng trào cuồn cuộn. Còn chưa tới gần mà Hứa Ứng đã cảm nhận được tinh thần hăng hái như người trời, dũng mãnh phấn chấn.
Nhưng, ông lão tóc trắng này đã chết.
Thân thể của ông đứng sừng sững tại đây, chấn nhiếp bốn phương, trở thành một ngọn đuốc bên ngoài Võ Đạo Bỉ Ngạn, chỉ đường cho người sau.