Nhưng khi hai người thấy Hứa Ứng lại không khỏi biến sắc, căng thẳng tới mức trán đổ mồ hôi lạnh, đứng ngồi không yên.
Hai người bọn họ chính là cao thủ đã bị Hứa Ứng dùng chậu đồng đánh cho một trận vào buổi tối mà y tiễn Ôn thần. Một người tên Hương công tử, một người tên Thập Tam Nương.
Hai người này đều có tu vi thực lực thâm sâu khôn lường, thế nhưng bị Hứa Ứng giơ ngón tay đâm vào chậu đồng, đánh cho tơi bời hoa lá, thiếu chút nữa mất mạng!
Bọn họ dưỡng thương bao lâu, cuối cùng thương tích cũng lành, lúc này gặp phải Hứa Ứng, cả hai không khỏi sợ hãi, liếc mắt nhìn nhau, chỉ hận không thể lập tức bỏ chạy.
Đêm hôm đó hai người bọn họ nhận lệnh chặn đường người tiễn Ôn thần, ngăn cản Hứa Ứng. Vốn tưởng sẽ bắt được Hứa Ứng một cách thuận lợi, không ngờ Hứa Ứng lại thể hiện thực lực và thủ đoạn khiến cả hai không thể hiểu nổi.
Bây giờ nhớ lại vẫn thấy kinh hãi.
Hứa Ứng khẽ mỉm cười với hai người bọn họ, ra hiệu cho họ tùy tiện.
Hương công tử và Thập Tam Nương liếc mắt nhìn nhau, Hương công tử nói nhỏ: “Tùy cơ ứng biến.”
Thập Tam Nương khẽ gật đầu.
Thiếu niên Lý gia, Lý hoàng thúc liếc mắt nhìn hai người này, không khỏi kinh ngạc, nói với thiếu niên áo đen: “Thạch lão tổ, thứ cho ánh mắt ta vụng về, hai vị này là na sư hay là yêu tu?”
Thiếu niên áo đen Thạch lão tổ quan sát hai người, nghi hoặc không thôi, lắc đầu nói: “Ta cũng không nhận ra, hình như là yêu tu nhưng lại giống na sư.”
Lúc này lại có người lên núi, cười ha hả nói: “Đứng rõ xa đã ngửi thấy mùi hôi thối của mấy lão già các ngươi, quả nhiên các ngươi cũng tới!”
Nghe thấy câu nói này, mấy lão tổ với bộ dạng thiếu niên nhao nhao đứng dậy, cười nói: “Lão huynh đệ Quách gia tới rồi!”
Hứa Ứng nhìn lại, chỉ thấy Quách Tiểu Điệp đi cùng một ông lão vóc dáng cường tráng, tướng mạo không giận mà uy, cả hai đang lên Vô Vọng sơn. Ông lão cường tráng râu tóc bạc trắng, ánh mắt như điện, khi ánh mắt của hắn quét tới, mọi người chỉ thấy trước mắt trắng lóa như tuyết, không thấy gì cả. Tới khi ánh mắt hắn rời khỏi mới nhìn lại như thường.
“Chẳng lẽ là lão tổ tông của Quách gia?” Hứa Ứng thầm kinh ngạc.
Quách Tiểu Điệp thấy y, trong lòng cũng hơi ngạc nhiên, lập tức bỏ lão tổ Quách gia lại chạy tới nói nhỏ: “Hứa yêu vương, sao ngươi vẫn ở vùng đất mới? Vị Ương ca ca đâu?’
Hứa Ứng kể lại chuyện mình và Nguyên Vị Ương tạm biệt, nói: “Sao cô và lão tổ nhà cô cũng tới đây?”
Quách Tiểu Điệp cười nói: “Chuyện Chu lão tổ độ kiếp, thiên hạ này có ai không biết, có người nào không nghe tin? Vì chuyện độ kiếp hắn đã giết chết và đánh trọng thương rất nhiều cao thủ, hạ gục hầu hết cao thủ trong vùng đất mới, ngay cả cõi âm cũng bị hắn đánh. Giờ hắn độ kiếp, đương nhiên các cao thủ sẽ tới quan sát.”
Hứa Ứng thầm kêu khổ, y ở lại Vô Vọng sơn để là nghĩ Vô Vọng sơn đã qua cảnh tai bay vạ gió, chắc sẽ không có ai tới đây.
Không ngờ Chu Tề Vân vẫn chưa quên nơi này, mà Chu Tề Vân độ kiếp lại khiến không biết bao nhiêu cao thủ tập trung ở đây.
“Mấy ngày tới không được vào địa điểm phi thăng, bằng không những ngày này mà biết địa điểm phi thăng, chỉ e nó sẽ vô duyên với ta.” Y thầm nhủ trong lòng.
Quách Tiểu Điệp ghé sát tai y nói: “Chu Tề Vân độ kiếp, là cơ hội quan sát hiếm thấy đối với các cao thủ tuyệt đỉnh trong thế gia. Bọn họ qua lần này khéo không còn cơ hội nào nữa. Cho nên tất cả những người biết tin đều chạy tới.”
Lúc này lại có vài lão tổ tông của thế gia khác chạy đến, dừng chân ở Vô Vọng sơn, có một số quen biết với mọi người, cười cười nói nói. Có một số khác rất lạ lẫm, thậm chí mấy lão tổ tông cũng không biết, hỏi xung quanh cũng chưa ai từng gặp.
Hứa Ứng nhìn quanh, thầm nghĩ: “Nguyên huynh đệ có tới không? Hình như lão tổ tông nhà hắn tên là Nguyên Vô Kế, từng bị Chu Tề Vân đánh bại, chắc lần này cũng tới quan sát chứ?”
“Lão tổ Nguyên gia tới rồi!”
Quách Tiểu Điệp đột nhiên phấn khích hẳn lên, sau đó chán nản lắc đầu nói: “Vị Ương ca ca không tới.”
Hứa Ứng nhìn lại, Nguyên Vô Kế của Nguyên gia là một ông già đẹp lão, tuy không giữ hình dạng thiếu niên mà để mặc bản thân trở nên già cả. Có điều Nguyên gia nổi tiếng về dung nhan, tuy đã nhiều tuổi nhưng vẫn thấy được vẻ phong lưu phóng khoáng của năm xưa.
Tới tối, Nại Hà lại hiện lên, chỉ thấy trên Nại Hà cũng có thuyền lầu chèo tới, treo cờ thiên tử, chạy tới dưới Vô Vọng sơn.
Sau đó trên thuyền có xe kéo đi xuống, mang một quan tài đá lên núi.
Mọi người thấy vậy, ai nấy im lặng không nói một lời.
Quan tài kia đi lên trên núi rồi tự mở ra, bên trong là tiên thi của thiên tử âm đình, nguyên thần đứng trong hư không, nhìn theo hướng Cửu Nghi sơn.
“Bây giờ bất cứ ai trên đời dám đặt chân vào khu vực ngàn dặm xung quanh Cửu Nghi sơn, sẽ phải gánh chịu thế công như sấm sét của Chu lão tổ.”
Thiên tử âm đình thở dài: “Bây giờ chúng ta cũng phải ở đây, ngóng nhìn cảnh tượng độ kiếp.”
Giọng nói của Lý hoàng thúc không lớn nhưng lại vang vọng tới tai mọi người, nói: “Chu Tề Vân sẽ kiểm tra giúp chúng ta, xem xem đây có phải con đường chính xác hay không.’
Có người hạ giọng nói: “Na khí đồng tu, có thể đạt tới trường sinh hay không?” Ngay lúc này, giữa bầu trời vang lên tiếng nổ ầm ầm, chỉ thấy hai sợi xích thô to kéo tới, một con quái vật khổng lồ ẩn mình trong màn đêm đi đến, hạ xuống sườn núi Vô Vọng sơn đang gác giữa hai ngọn núi khác.
Mọi người nhìn từ xa lại, không thể thấy được quái vật khổng lồ trên sườn núi là gì, chỉ thấy sợi xích to lớn rủ xuống từ vách núi, lung lay qua lại.
Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn quanh, âm thầm phát động Thiên Nhãn, nhìn về phía quái vật khổng lồ, lại thấy một người khổng lồ toàn thân quấn đầy xiềng xích đang để chân trần ngồi trên vách núi.
Người khổng lồ kia như chú ý tới ánh mắt của Hứa Ứng , quay sang phía y.
Hứa Ứng thầm giật mình, vội vàng giải trừ Thiên Nhãn. Xung quanh hắn toàn các lão tổ tông của thế gia na sư, sao lại cho phép cho người khác quan sát? Phát hiện ánh mắt của người khổng lồ, ai nấy ngẩng đầu, ánh mắt đan xen như điện, nhìn lên vách núi!
“Ầm!”
Người khổng lồ trên vách núi bay lên không trung, biến mất trong mây mù, không thấy tăm hơi.
Trên Vô Vọng sơn, các lão tổ nghi hoặc không thôi.
Hứa Ứng cũng thấy nghi hoặc: “Người khổng lồ kia có phải chủ nhân Nê Hoàn cung không?”
Nhưng ngay lúc này trên không trung lại có tiếng xiềng xích vang lên. Hứa Ứng nhìn theo tiếng động, chỉ thấy một cỗ quan tài màu đen bay giữa bầu trời đêm, hạ xuống vách núi mà người khổng lồ vừa ngồi.
Quan tài đen dựng ở đó, không hề nhúc nhích.
Các lão tổ tưởng quái vật khổng lồ trở về, nhao nhao nhìn lại, nhưng chỉ thấy một cỗ quan tài màu đen và thiếu nữ dịu dàng nho nhã trước quan tài, mọi người bèn thu hồi ánh mắt.
Thiếu nữ kia không hề để ý tới ánh mắt vô lễ của bọn họ, tính tình rất tốt.
“Là cô ấy!”
Hứa Ứng thầm vui mừng, bèn đi tới sườn núi, định ôn chuyện với thiếu nữ trong quan tài. Đúng lúc này trên núi lại có một người hạ xuống, mặt mày ủ rũ.
Hứa Ứng lấy làm kinh hãi, nhận ra lão già u sầu đã rót Mạnh Bà thang cho mình.
Lão già u sầu vừa hạ xuống, sau lưng lại có hai người đi theo, một là ông lão mặc áo bào trắng, một là cô gái váy đỏ, ai cũng mặt mày sầu thảm.
Hứa Ứng nhắm mắt đi qua, hai người thấy y đi tới, bước qua bên cạnh mình, lại càng u sầu.