Cửa miếu mở ra, một luồng khí tức bất phàm tuôn ra từ trong miếu, luồng khí tức này là khí tức của đạo, nhưng lại không trong phạm vi Thiên đạo!
Trong lòng Hứa Ứng hơi động: “Khí tức dị đạo? Kỳ quái!”
Lúc trước y liều mạng với tòa tháp máu thịt đã phát hiện ra tòa tháp máu thịt không phải sinh vật trong Thiên đạo.
Lúc này Tiết Doanh An tỉnh lại, thấy cảnh này kinh ngạc nói: “Miếu thờ ngoại đạo?”
Vừa rồi hắn tập trung mở động thiên Nê Hoàn, do quá chăm chú nên không biết gì về tình hình bên ngoài, bây giờ mở được rồi mới tỉnh lại, không ngờ lại thấy bộ xương trong miếu, không khỏi giật mình.
Hứa Ứng nghi hoặc: “Tiết Doanh An, ngươi biết miếu thờ ngoại đạo?”
Tiết Doanh An khôi phục bình tĩnh nói: “Thế giới mà chúng ta đang đứng thật ra là thế giới ngoại đạo, không nằm trong Chư Thiên Vạn Giới, sinh linh ở nơi này thờ cúng thần linh ngoại đạo, nơi thờ cúng thần linh của họ gọi là miếu thờ ngoại đạo.”
Ngoan Thất hiếu kỳ: “Thế nào là ngoại đạo?”
Tiết Doanh An nói: “Luyện khí sĩ muốn tu thành thần thông thì phải lĩnh ngộ được các loại đạo tượng, những đạo tượng này chính là biểu hiện bên ngoài của đạo. Ví dụ như ngươi, bản thân chính là đạo tượng. Các loại đạo tượng đều nằm trong Thiên đạo, là một bộ phận của Thiên đạo. Không ở trong Thiên đạo thì gọi là ngoại đạo. Ngươi nghe tới tà ma ngoại đạo chưa? Trong đó ngoại đạo chính là chỉ khí tức đại đạo trong miếu!”
Hứa Ứng ngẩng đầu quan sát tấm biển trên cửa miếu thờ, nói: “Ý ngươi nói, đây là nơi thờ cúng Tà thần ngoại đạo?”
Tiết Doanh An gật nhẹ đầu, sắc mặt nghiêm nghị nói: “Thần linh ngoại đạo trong miếu giả bộ, muốn dụ dỗ chúng ta đi vào! Chỉ cần chúng ta bước vào trong miếu sẽ bị hắn làm hại.”
Hứa Ứng cười ha hả: “Ta còn trẻ tuổi, khí huyết bừng bừng, vì sao thần linh ngoại đạo lại hóa thành bộ xương dẫn ta vào miếu mà không phải một thiếu nữ dung mạo xinh xắn?”
Y vừa dứt lời đã thấy bộ xương sau cửa miếu hóa thành một thiếu nữ trang điểm lộng lẫy, bộ dạng hệt như Nguyên Như Thị, mặt mày ẩn chứa tình cảm, dịu dàng nói qua cánh cửa miếu: “Tướng công, chàng còn định lề mề bên ngoài bao lâu nữa mới chịu đi vào?”
Hứa Ứng đạo tâm vững chắc, không hề lay động, cười nói: “Nhưng chỗ chúng ta còn một con rắn, chưa chắc hắn đã thích thiếu nữ.”
Thiếu nữ trang điểm lộng lẫy đột nhiên hóa thành một con Ngoan Xà cái, cũng có hai sừng trên đầu, nũng nịu nói với Ngoan Thất: “Tướng công, chúng ta đã sắp tuyệt chủng rồi, thời gian không đợi rắn, còn không vào giao phối?”
Ngoan Thất đang định đi vào thì bị Hứa Ứng ngăn cản.
Ngoan Thất cả giận nói: “A Ứng, ta sắp tuyệt chủng rồi mà ngươi còn cản ta! Ngày nào ngươi cũng được thấy nữ nhân sống sờ sờ, ta còn chẳng thấy con rắn cái nào!”
Hứa Ứng phát động Quy Tâm quyết mới khiến con rắn này tỉnh táo lại.
Ngoan Thất khôi phục thần trí, không khỏi rùng mình, la lên thất thanh: “Tà thần ngoại đạo trong miếu định bắt ta!”
Hứa Ứng cười nói: “Hắn bị trấn áp, chỉ thi triển pháp thuật nhỏ mà thôi, không thể làm loạn tâm trí ngươi được. Đạo tâm của ngươi bất ổn nên mới bị hắn lừa. Ngươi nhìn Doanh An kìa, trầm ổn hơn ngươi nhiều, không bịt Tà thần ngoại đạo mê hoặc.”
Y còn chưa dứt lời đã thấy con rắn cái trong cửa miếu hóa thành bộ dạng Lý Tiêu Khách, giọng nói cũng giống y hệt, sắc mặt ôn hòa nhìn Tiết Doanh An, dịu dàng nói: “Doanh An, còn nhớ ngày đầu tiên con lên núi bái sư không? Vi sư rất muốn trở lại ngày đó, nối lại tình sư đồ giữa chúng ta.”
“Sư phụ!” Tiết Doanh An rơi lệ đầy mặt, đang định đi vào trong miếu.
Ngoan Thất vung đuôi, quấn lấy hắn, tránh cho hắn đi vào miếu.
Hứa Ứng phát động Quy Tâm quyết, giúp hắn khôi phục thần trí.
Tiết Doanh An vẫn rơi lệ không ngừng, nức nở nói: “Thật ra ta là thổ dân của thế giới này, lúc tan cửa nát nhà, sư phụ đã nhận nuôi ta.”
Hứa Ứng đợi hắn ổn định cảm xúc rồi mới dò hỏi: “Nếu căn miếu này thờ cúng thần linh ngoại đạo, thế thì sao trên tấm biển ngoài cửa lại có phong ấn?”
Tiết Doanh An ổn định lại tâm trạng, lau nước mắt rồi nói: “Ta nghe một truyền thuyết, tổ tiên chúng ta là người phụng lệnh trấn áp thần linh ngoại đạo, bọn họ phong mang theo phong ấn của tiên nhân, dự định trấn áp thần linh ngoại đạo ở đây, không để hắn trốn thoát. Nhưng thời gian quá lâu dài, các tổ tiên dần dần bị thần linh ngoại đạo mê hoặc, từ từ biến thành tín đồ ngoại thần, không còn thờ phụng Thiên đạo.”
Sắc mặt hắn nghiêm nghị nói: “Tà thần ngoại đạo này từ từ xuyên thủng phong ấn tiên nhân, làm dấy lên một trận hạo kiếp. Ngươi thấy đấy, trong vùng đất Thiên khiển này, đâu đâu cũng là máu thịt, thật ra chính là máu thịt của Tà thần ngoại đạo. Hắn định khôi phục thực lực, hoàn toàn thoàn khỏi trấn áp.”
Hắn dừng lại một chút rồi nói: “Chắc bản thể của Tà thần ngoại đạo vẫn bị trấn áp trong miếu thờ này.”
“Nói vậy thì phong ấn trên cửa miếu là do tiên nhân lưu lại?”
Hứa Ứng quan sát tỉ mỉ văn tự trên tấm biển, không khỏi lắc đầu: “Cũng là tiên nhân thất học.”
Y tồn tưởng Thiên Tru, vận kiếm như gió, sửa lại hai chữ “Phong Cấm” trên cửa miếu một chút, đổi thành hai chữ Phong Cấm hệt như trên quả chuông.
Sau khi y sửa xong, Lý Tiêu Khách trong miếu kêu lên một tiếng đau đớn, mặt mày méo mó, giọng điệu thê lương, đột nhiên hóa thành Ngoan Xà cái, lại hóa thành thiếu nữ trông như Nguyên Vị Ương, cuối cùng ầm một tiếng hóa thành sương khói tiêu tán.
Hứa Ứng cất bước đi vào trong miếu nói: “Vừa rồi ta đã giết chết một tòa tháp máu thịt, chính là sinh vật ngoại đạo, có lẽ nó là máu thịt của Tà thần ngoại đạo biến thành. Ta dùng na thuật đối phó với nó nhưng không có tác dụng gì, cuối cùng phải dựa vào Thiên Tru kiếm khí mới có thể xuyên thủng trái tim của nó.”
Tiết Doanh An nơm nớp lo sợ, theo y đi vào trong miếu.
Ngoan Thất chần chừ một chút rồi cũng vào theo, nói: “A Ứng, Lý Tiêu Khách vẫn đang đuổi giết chúng ta, vạn nhất hắn tìm tới nơi này...”
Hứa Ứng quan sát bốn phía, nói: “Miếu cổ đặt trên cự thú, cự thú tránh né tòa tháp máu thịt. Chúng ta nấp trong miếu cổ, Lý Tiêu Khách có thần cơ diệu toán cỡ nào cũng đừng hòng tìm ra chúng ta.”
Ngoan Thất suy nghĩ cẩn thận, cũng rất có lý.
Bên trong miếu cổ vẫn còn hoàn chỉnh, trên đàn tế cổ xưa vẫn cắm một nén hương, hương khói lượn lờ, cứ như trước đây không lâu còn có người tới lễ bái Tà thần ngoại đạo.
“Chẳng lẽ từng có người tới nơi này?” Hứa Ứng kiểm tra nén hương, trong lòng nghi hoặc.
Chính giữa tế đàn là một cái giếng sâu, nắp giếng đã bị mở, trong giếng có sợi xích nặng nề.
Hứa Ứng đi qua bên cạnh đàn tế, chỉ thấy trên tường miếu vẽ lại lịch sử cổ xưa, trên tranh là một loạt khung cảnh tiên dân cổ xưa xây dựng tháp cổ, phong ấn Tà thần ngoại đạo.
Trên tranh tường là một số luyện khí sĩ cường đại, ai nấy lơ lửng trên không trung, đao thương kiếm kích lâu vũ đình đài, đủ loại pháp bảo tỏa ra uy lực vô tận, trấn áp Tà thần hình thể hùng vĩ, phong ấn trong giếng sâu.
Còn ngoài rìa bức tranh có một ông lão đang viết chữ Triện, chắc đó là tiên nhân.
“Trên bức tranh kia chắc là cảnh tổ tiên ta trấn áp Tà thần ngoại đạo!”
Tiết Doanh An kích động hẳn lên: “Tìm hiểu tới thời đại cổ xưa, tổ tiên ai không có mấy người tài? Đáng tiếc sau này bọn họ sa đọa, bị Tà thần ngoại đạo mê hoặc.”