Mục lục
Trạch Nhật Phi Thăng - Bản dịch Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Ứng cũng giật nảy mình, chỉ thấy trên bầu trời ánh sao xán lạn, như ngân hà chiếu rọi, đó là vô số Hàn Nha bay lượn trên không trung, lít nha lít nhít, đếm không xuể.

Lý Tiêu Khách tế ra Nguyên Thần, nâng Hứa Ứng lên, lập tức tăng tốc bay về phía trước.

Chỉ thấy ngân hà rực rỡ trên bầu trời, đám Hàn Nha tạo thành ngân hà vẫn bám theo bọn họ không tha.

Không bao lâu sau, Lý Tiêu Khách đã dẫn hắn chạy dọc trên đỉnh vực Thương Ngô, đi cả vạn dặm. Còn trên đầu bọn họ, vô số Hàn Nha bay lượn, như dải ngân hà uốn lượn hạ xuống cõi âm.

Từ đầu đến cuối Lý Tiêu Khách không cách nào cắt đuôi bọn chúng, trên trán đổ mồ hôi lạnh, đột nhiên nghiêm mặt nói: “Mau đưa Bất Tử tiên dược cho ta, ta ăn vào khôi phục thực lực trước đã, nếu không mọi người đều phải chết ở đây!”

Hứa Ứng lấy một lá cây Bất Tử tiên dược ra, trực tiếp đưa cho hắn nói: “Chắc ngươi đã gặp Từ Phúc rồi, ăn Bất Tử tiên dược này vào thì chỉ phải đứng trên tiên sơn mới có thể khôi phục trạng thái đỉnh phong, nếu không thương thế hệt như lúc trước, hoàn toàn không hiệu quả. Bây giờ ngươi có một ngọn tiên sơn không?”

Lý Tiêu Khách cầm lấy Bất Tử tiên dược, sắc mặt âm trầm bất định.

Hắn và Từ Phúc từng giao chiến không chỉ một lần, cũng biết thủ đoạn của Từ Phúc, do dự một chút.

Đột nhiên ngân hà chảy xuống phía trước.

Lý Tiêu Khách cắn răng, ăn Bất Tử tiên dược vào, quả nhiên đúng như lời Hứa Ứng đã nói, hắn dùng Bất Tử tiên dược xong cũng không có biến hóa gì!

Lý Tiêu Khách tỉnh táo lại, liếc mắt thấy phía xa có một miếu thờ cổ xưa rách nát, bèn đặt chân vào trong miếu.

Cõi âm cũng có rất nhiều điện thờ, thường là những thần linh bị người đời lãng quên.

Thần linh không còn ai tế lễ sẽ rất thảm, điện thờ chìm vào cõi âm, khí hương hỏa của bản thân cũng từ từ tiêu tán, cuối cùng hóa thành một đống gỗ hoặc bùn đất.

Lý Tiêu Khách đi vào trong miếu thờ, khẽ nhíu mày, quét dọn một chút tro bụi dưới đất.

Sau khi dọn dẹp xong hắn lại lau bàn ghế đã phủ đầy bụi, rất chăm chú, kiên quyết không để lại chút bụi bặm nào.

Hứa Ứng thấy vậy không khỏi lắc đầu, đi ra cửa miếu quan sát, chỉ thấy trên bầu trời là ánh sao sáng chói, vực Thương Ngô lơ lửng trên trời, tinh hà ở dưới vực Thương Ngôi.

Đột nhiên vì sao trên trời rơi xuống chi chít, hạ vào một rừng cây khô khốc hoang vu bên ngoài miếu.

Thời khắc này rừng cây vốn khô héo đột nhiên phủ đầy lá cây, tỏa ra ánh sáng, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy thật ra là vô số Hàn Nha đứng trên tán cây, lá cây đang thấy chỉ là ánh sao trên cánh bọn chúng mà thôi.



Ánh mắt Hàn Nha sáng ngời có thần, nhìn chằm chằm vào miếu hoang này.

Hứa Ứng da đầu tê dại, đóng cửa miếu lại, lùi vào trong miếu.

Trong thời gian vừa rồi, Lý Tiêu Khách đã lau dọn bàn ghế sáng bóng không chút bụi bặm, còn đang sửa sang miếu thờ bẩn thỉu này.

Hứa Ứng nhíu mày, không nhịn được nói: “Hàn Nha bên ngoài đã hạ xuống, ngươi còn lau dọn mấy thứ vô dụng này.”

Lý Tiêu Khách hừ một tiếng, từ trên đỉnh miếu bồng bềnh hạ xuống: “Ta đánh trọng thương thiên tử âm đình, đắc tội với người đứng sau lưng hắn. Hàn Nha là tai mắt của người đó, Hàn Nha tới chứng tỏ người đó đã nhắm vào chúng ta. Dọn dẹp sạch sẽ nơi này có thể tăng cường sức chiến đấu của ta.’

Hắn dùng pháp lực cuốn từng tấm ngói lưu ly rơi tán loạn lên, trải mái ngói cực kỳ chỉnh tề.

Từng miếng gạch xanh dưới đất cũng tự động bay lên, chậm rãi đặt xuống.

Hứa Ứng âm thầm chỉnh y phục từ vạt trái trên vạt phải thành vạt phải trên vạt trái. Đột nhiên mắt Lý Tiêu Khách lóe lên vẻ hung ác, đảo sang, sát khí lẫm liệt.

Hứa Ứng đổi thành vạt áo trái, lúc này Lý Tiêu Khách mới thu liễm sát khí, thản nhiên nói: “Ngươi đừng làm loạn. Chúng ta yên tâm tĩnh tọa, an dưỡng kiếm khí, chỉ cần chống qua đêm nay, đợi mặt trời mọc, chúng ta có thể bình an vô sự!”

Hắn chỉnh sửa lại cửa miếu, lúc này mới trở lại trong miếu thờ, khoanh chân ngồi xuống.

Hứa Ứng cười nói: “Ta truyền cho ngươi một thức Thiên kiếm, có thể đối phó với kẻ địch.”

Lý Tiêu Khách không hề mở mắt, lắc đầu nói: “Nếu ta dùng kiếm quyết mà ngươi truyền thụ đối địch, trong thời gian ngắn học tập không sâu, rất dễ bị đối phương tranh thủ. Ta chỉ có thể sử dụng chiêu thức mà mình rèn luyện trăm ngàn lần để đối địch, như vậy phần thắng mới cao hơn.’

Hắn thản nhiên nói: “Thần tiên bất lão, đừng coi thường ta. Cho dù ta bị các ngươi ám toán, nhưng ở hạ giới ta vẫn là một trong những người mạnh nhất. Chỉ cần ở thế giới, không ai có thể tùy ý bắt được ta! Ngay cả chúa tể cõi âm cũng không!”

Hắn không nói gì thêm, an dưỡng kiếm khí!

“Năm xưa Lý Tiêu Khách cũng là tông sư, khí độ kinh người, dưới áp lực sinh tử dần dần trở lại khí phách năm xưa. Chỉ tiếc, hắn mục nát rồi.” Hứa Ứng thầm nghĩ.

Lý Tiêu Khách lặng lẽ an dưỡng kiếm khí, kiếm khí bản thân càng ngày càng mạnh, thời khắc này kiếm ý của hắn cũng đạt tới đỉnh phong xưa nay chưa từng có, đồng thời không ngừng leo lên cao hơn!

Hứa Ứng thầm khâm phục: “Thiên phú kiếm đạo của hắn cực cao, nếu có nghị lực như vậy từ sớm, làm sao kiếm đạo lại thua dưới tay ta được?”



Y ngẩng đầu nhìn lên vực Thương Ngô trên bầu trời, thầm nghĩ: “Rốt cuộc vực sâu này dài tới mức nào? Nó dẫn tới đâu?’

Trong lúc bất tri bất giác, tiếng quạ kêu bên ngoài lắng lại, yên tĩnh lạ thường.

Cõi âm cũng có chia sáng tối, lúc này đang là ban đêm, Hàn Nha tạo thành vô số ánh sao hạ xuống trước miếu thờ chỗ bọn họ, soi sáng cả bầu trời.

Trên người Hàn Nha có ý lạnh âm u lan tỏa, khiến không khí lạnh lẽo thấu xương, Hứa Ứng phát động võ đạo khí huyết mới khiến bản thân dễ chịu hơn một chút.

Đột nhiên âm phong thổi tới, tro giấy bay lượn trên trời, phất phới giữa không trung, che khuất vực Thương Ngô, che khuất cả bầu trời.

Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên, không thấy điểm cuối của tro giấy này.

“Soạt!”

Cửa miếu đột nhiên bị âm phong thổi mở, gió rét thấu xương ào ào cuốn tới, nương theo cơn gió lạnh lẽo đó là vô số tro tiền giấy, phủ kín trời đất, tuôn vào miếu thờ.

Bên tai Hứa Ứng vang lên tiếng thiên địa tan vỡ, toàn bộ miếu hoang nhanh chóng biến chất, mục nát, sụp đổ,của chỉ còn lại chỗ y và Lý Tiêu Khách đang đứng!

Phía trước Lý Tiêu Khách, một lưỡi kiếm khổng lồ đột nhiên mọc từ dưới đất lên, tách đôi đống tro tiền giấy thành hai dòng lũ, ào ào thổi qua bên cạnh Hứa Ứng và Lý Tiêu Khách.

Hứa Ứng đứng trong dòng lũ, bên tai vang lên tiếng động ồn ào khủng khiếp, chỉ thấy bốn phía xung quanh đều mục nát sụp đổ, mặt đất vỡ tan, bị dòng lũ tro tàn cuốn bay về phía sau!


Kiếm khí của Lý Tiêu Khách càng cường đại, phóng lên tận trời, ngăn cản tro tàn kia xung kích!


Hắn ngồi ngay ngắn bất động, tai mắt mũi miệng không ngừng chảy máu, nhưng kiếm khí kiếm ý lại càng cường thịnh, ổn định tới đáng sợ!


Đột nhiên trong tro tàn vang lên tiếng gầm như bò rống, nhưng lại là tạp âm Thiên đạo, là âm thanh phi lý của tiên đạo, xung kích kiếm khí, khiến kiếm khí có thể sụp đổ phá hủy bất cứ lúc nào!


Hứa Ứng kinh hãi khiếp vía, căng thẳng nhìn Lý Tiêu Khách, nhưng chỉ thấy sau lưng Lý Tiêu Khách hiện lên động thiên lớn lớn nhỏ nhỏ, giờ phút này toàn bộ sáng rực lên, những động thiên đó rách tung tóe nhưng vẫn vận chuyển điên cuồng, hiển nhiên hắn cũng bị ép tới cực hạn.


Không biết bao lâu sau, ngay lúc kiếm khí của Lý Tiêu Khách dần dần yếu đi, đột nhiên bầu trời sáng lên, tro tàn ào ào lui lại.


Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy ánh sáng từ vực Thương Ngô chiếu xuống, một con Tam Túc Kim Ô chỉ còn lại bộ xương đang vẫy đôi cánh chỉ còn lông vũ không còn máu thịt, kéo theo một vầng thái dương đỏ sậm, bay ra khỏi vực Thương Ngô.


Phía sau bộ xương Kim Ô là vô số tro tàn ầm ầm bay lượn, đuổi theo vầng thái dương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK