Bọn chúng không trực tiếp động thủ mà đi lên hai ba ngàn trượng, bốn gã con cháu Chu gia thấy cơ hội đã đến, lập tức gỡ hộp kiếm trên lưng xuống, dựng trước mặt.
Hộp kiếm bật mở, bên trong có từng thanh phi kiếm nho nhỏ bắn ra, đón gió hóa dài, bay lên bên trên!
Hộp kiếm là pháp bảo mà Chu gia chế tạo, pháp bảo của na sư ngoài mặt nạ ra cũng có các loại bảo vật thường thấy. Các thế gia đại phiệt như Chu gia thì cần bảo vật gì cũng có.
Lúc trước bọn chúng dùng phi kiếm này đốn cây, giờ cũng có thể dùng phi kiếm này giết người.
Mỗi người trong số chúng đều biết tuyệt học Chu gia, Chu Thiên Trảm Yêu kiếm, kiếm thuật tinh diệu hơn Chu Dương không biết bao nhiêu lần. Bọn chúng không cần trồng yêu liễu khống chế phi kiếm, chỉ cần tự mình kết kiếm quyết, tập trung vận kiếm là có thể thi triển Chu Thiên Trảm Yêu kiếm biến hóa phức tạp!
Những thanh phi kiếm kia bay lên không trung, múa lượn xung quanh, trông như từng quả cầu tuyết lăn lên trên cây hòe, nhưng đi nửa ngày vẫn không thấy về, cũng chẳng thấy bóng dáng Hứa Ứng.
Bốn đệ tử Chu gia vừa tế kiếm giờ lại thi triển kiếm quyết thu kiếm, đã thấy đám phi kiếm vừa bay đi trở về, ai nấy thở phào nhẹ nhõm.
Chu Thực đột nhiên cảnh giác, vội vàng nói: “Coi chừng!”
Hắn còn chưa dứt lời, lại thấy mấy chục thanh phi kiếm nho nhỏ đang bay trở về đột nhiên tăng tốc, đâm xuyên qua trái tim, cổ họng, giữa trán đám con cháu Chu gia, tốc độ nhanh chóng tới mức hắn cũng không kịp ứng cứu!
Ngay cả gã con cháu Chu gia thoát được một kiếp trong đại điện cũng bị một kiếm xuyên thủng yết hầu, bài thanh phi kiếm lập tức đâm vào ngực và trán hắn, ghim hắn lên tán cây, hai mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt.
“Hứa Ứng này là đại gia kiếm thuật! Kiếm thuật của hắn còn tinh diệu hơn Chu Thiên Trảm Yêu kiếm của Chu gia ta!”
Chu Thực giơ hai ngón tay, gõ coong coong, đập tan phi kiếm đang đâm về phía mình, bị chấn động tới mức ngón tay run rẩy, trong lòng thầm kinh hãi: “Lực lượng trong mấy thanh phi kiếm này mạnh thật!”
Hắn cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy hai ngón vừa gõ kiếm đã bị cắt rách, phá Kim Cương Bất Hoại thân của hắn.
Nhìn sang đám con cháu Chu gia còn lại, chỉ thấy mọi người dồn dập phát động hộp kiếm, tế phi kiếm ra, phi kiếm múa lên thành một quả cầu bạc bảo vệ toàn thân. Lại nghe mấy tiếng keng keng vang lên, từng quả cầu bạc bị xuyên thủng, phi kiếm vỡ nát rải rác xung quanh.
Còn đám con cháu Chu gia bị đâm xuyên mi tâm, ghim trên tán cây!
Mười sáu người giờ chỉ còn lại có sáu, đã có mười con cháu Chu gia chết trong đợt tập kích này!
“Kiếm thuật cao siêu nhưng tu vi lại càng đáng sợ!”
Chu Thực sắc mặt lạnh lẽo, quay sang năm đệ tử Chu gia còn sống sót nói: “Tin tức mà các ngươi đưa ta sai rồi! Tu vi của hắn hùng hậu hơn hẳn so với lời nói của các ngươi!”
Trong đám con cháu Chu gia kia, có vài người giải mã [Đà Ẩu tiên thư] trong đại điện, chứng kiến cảnh tượng Hứa Ứng giết người trong điện, nhưng tu vi của Hứa Ứng lúc đó thấp hơn bây giờ rất nhiều.
Mấy ngày qua, Hứa Ứng nhân lúc hoa hòe nở, chăm chỉ tu luyện cả ngày lẫn đêm, tuy không đến mức tu vi tiến triển thần tốc nhưng cũng một bước lên trời, leo tới Khấu Quan kỳ tầng thứ nhất.
Huống chi, y lĩnh ngộ được ảo diệu của Nguyên Dục Bát Âm, rảnh rỗi là lại tu luyện, trui rèn gân cốt khí huyết, nội luyện lục phủ ngũ tạng. Thần thức và hồn phách của y cũng được rèn luyện cứng như gang thét, sau khi tế kiếm uy lực phi kiếm cũng tăng vọt!
Nhìn tu vi của Hứa Ứng ngày hôm đó phỏng đoán chiến lực của Hứa Ứng hôm nay, đương nhiên thiệt hại nặng nề!
Chu Thực lao đến, quát lớn một tiếng, hào quang rực rỡ hiện lên phía sau, đột nhiên hiện ra một thần nhân đầu người thân chim, đứng sau lưng hắn như Tượng Vương Thần Thể của Hứa Ứng, nhưng có nhiều điểm khác biệt.
Cánh chim của thần nhân kia vỗ mạnh, thân thể Chu Thực rời khỏi mặt đất, đạp chân vào thân cây, lao thẳng lên trên.
Ống tay áo của hắn cuốn lên, đột nhiên có vô số lông chim vàng kim bay bắn thẳng ra, như từng lưỡi phi đao dài hơn một trượng, tiếng xé gió vù vù vang vọng, lướt qua hoa văn trên vỏ cây, tốc độ cực nhanh!
Hứa Ứng vốn nấp dưới hoa văn của vỏ cây, lập tức bị phi đao kim vũ của hắn ép ra, tránh khỏi từng sợi lông chim vàng kim qua lại giữa hoa văn trên vỏ cây.
Ngoài rìa những chiếc lông vũ này cực kỳ sắc bén, như những lưỡi đao được rèn luyện trăm nghìn lần, từng chiếc lông đều rất lớn. Mỗi sợi lông vũ đều như từng thanh kiếm vàng kim mỏng manh ghép lại thành tạo thành, hình dạng như trường đao.
Đây là đạo tượng!
Hình tượng đại đạo!
“Chắc chắn người của Chu gia có đạo tượng đồ của Đại Bằng, không thì làm sao luyện đến mức lông vũ cũng tinh tế chi tiết như vậy!”
Hứa Ứng vừa nghĩ tới đây, lại thấy Chu Thực lao đến trước mặt, thanh niên này quyền cước như cuồng phong vũ bão, đánh tới như điên, nương theo mọi hành động của hắn, Thiên Bằng thần nhân sau lưng cũng tấn công về phía Hứa Ứng như điên như dại!
Quyền, chưởng của Chu Thực hóa thành trường đao cánh chim của Thiên Bằng thần nhân, đao quang mãnh liệt bá đạo. Chân của Chu Thực hóa thành chân chim của Thiên Bằng thần nhân, móng vuốt sắc bén xé rách tất cả!
Hứa Ứng dùng Ba Xà bát thức và Long Xà lục thức đón đỡ. Ba Xà và Long Xà đều bị chấn tới mức khí huyết tán loạn, bốc hơi như sương mù.
Thân thể Hứa Ứng cũng chấn động, đạp chân lên cây, không ngừng lao lên trên, vỏ cây dưới chân nổ ầm ầm, vụn gỗ bay tứ tung!
Cánh chim của Chu Thực xoay tròn, lại có vô số phi đao vàng kim bay ra, tạo thành cơn lũ vàng rực, chém về phía Hứa Ứng từ khắp bốn phương tám hướng!
Cùng lúc đó, năm gã con cháu Chu gia từ bên dưới lao lên như bay, nhanh chóng chạy về phía này. Nhưng tốc độ của bọn họ kém hơn Hứa Ứng và Chu Thực nhiều, trong lúc nhất thời khó lòng theo kịp hai người.
Chu Thực giết tới hứng khởi, kêu lên một tiếng, xoay vù vù giữa không trung. Thiên Bằng thần nhân cũng xoay tròn theo, hai cái cánh dài hơn mười trượng như hai thanh thần đao, chém răng rắc vào cây hòe, cắt về phía Hứa Ứng.
Quanh người Hứa Ứng bị phi đao vàng kim bao phủ, lùi không lùi được, đột nhiên hai chân trụ vững trên tán cây, cắm sâu vào thân cây, tồn tưởng Nguyên Dục Bát Âm, song chưởng một trước một sau đón đỡ song đao của Thiên Bằng!
Nguyên khí cuồng bạo bốc lên, tuôn ra từ lòng bàn tay y, hóa thành hình Long Xà uốn lượn bành trướng, gầm thét nghênh tiếp song đao Thiên bằng. Kình lực bá đạo chấn tan phi đao vàng kim xung quanh, căn bản không cách nào tới gần!
“Gầm~”
Long ngâm mãng hống, chiêu thức đôi bên va chạm. Chu Thực kêu lên một tiếng đau đớn, hai cánh Thiên Bằng thần nhân sau lưng vỡ vụn, thân thể thần nhân nổ tung. Làn sương máu bốc hơi khắp người Chu Thực, da dẻ cũng phát nổ!
Thân thể hăn lăn lông lốc xuống dưới cây!
Hứa Ứng kinh ngạc: “Người này mạnh thật, đỡ một đòn Nguyên Dục Bát Âm của ta mà còn chưa chết!”
Ngay khoảnh khắc thân hình y dừng lại, năm gã con cháu Chu gia khác cũng lao tới, đang định tế hộp kiếm lên, lại nghe một tiếng cười yêu kiều vang lên bên dưới: “Từ khi ta luyện thành thần công, đã lâu rồi không gặp kỳ phùng địch thủ!”
Hứa Ứng giật mình: “Người này là nam hay nữ... đợi đã, chẳng lẽ...”
Y không khỏi ngây ngốc, la lên thất thanh: “Là một thiên tài! Hắn tìm hiểu được [Đà Ẩu tiên thư]! Nói vậy là nguyên dương của hắn đã mất sạch?”