Mục lục
Trạch Nhật Phi Thăng - Bản dịch Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Con Tam Túc Kim Ô đứng sau lưng Hứa Ứng như con kền kền khổng lồ, ba cái chân nhảy tới nhảy lui.

Nó cực kỳ hưng phấn, chỉ sợ chủ nhân khi xưa thấy xa lạ, nói luôn miệng. Nhưng trí nhớ của nó lại không được tốt, rất hay quên, lại cực thích nhặt đồ linh tinh.

“A Ứng, ngươi đánh rơi con côn trùng này à?” Nó hiếu kỳ lung lay đầu Ngoan Thất, giơ tới trước mặt Hứa Ứng, dò hỏi.

“Không phải.”

“Thế ta ăn nhé.”

“Không được... Thất gia, ngươi tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi... Đúng, ngươi không bị ăn thịt, mới đến yết hầu là đã phun ngươi ra rồi. Không bẩn, không bẩn đâu.” Hứa Ứng an ủi con rắn.

Lại một lúc sau, Kim Bất Di quay sang hỏi Hứa Ứng: “A Ứng, ngươi đánh rơi thiếu niên này à?”

Tiết Doanh An bị Kim Ô ngậm đầu, tuyệt vọng, treo dưới miệng Kim Ô mà bất lực không thể làm gì, cũng không dám giãy dụa.

“Không phải, đừng ăn đừng ăn! Vị này là hảo bằng hữu!” Hứa Ứng kinh hãi, cứu Tiết Doanh An.

Kim Bất Di buông Tiết Doanh An xuống, vỗ đầu thiếu niên an ủi, nói: “Ta không ăn thịt người!”

Một lúc lâu sau nó lại nhấc Tiết Doanh An lên, hỏi Hứa Ứng: “A Ứng, ngươi làm rơi à?”

Hứa Ứng và Thanh Bích tiên tử, Tiết Doanh An cùng trở lại Cửu Thái lĩnh dưỡng thương, trên Cửu Thái lĩnh, môn hạ đệ tử của Lý Tiêu Khách nghi hoặc thông thôi.

“Nơi này không lành.”

Thanh Bích tiên tử đứng trên Cửu Thái lĩnh nhìn xuống vùng đất Thiên khiển bên dưới, cũng cảm thấy kinh hãi, nói với Tiết Doanh An: “Chắc chắn nơi này có hung vật tuyệt thế dấu trong thiên địa, có thể thoát khốn bất cứ lúc nào. Chúng ta chỉ có thể dừng lại một chút, xử lý qua thương thế, nếu không chắc chắn sẽ bị nó làm hại! Sư huynh đệ đồng môn của ngươi phải mau chóng rời khỏi nơi này!”

Ngoan Thất lấy làm khó hiểu, nói: “Sao chúng ta không đuổi giết Lý Tiêu Khách? Chắc chắn thương thế của Lý Tiêu Khách rất nặng, nếu không hắn đã chẳng bỏ trốn. Bây giờ là thời cơ tốt nhất để giết hắn!”

Thanh Bích lắc đầu nói: “Nếu chúng ta rời khỏi, hung vật tuyệt thế mà đi ra là có thể men theo ngọn núi này đi vào Thần Châu. Với bản lĩnh của hắn có thể tùy tiện hủy diệt một thế giới, Thần Châu không thể chịu được hành hạ như vậy. Đợi thương thế của ta khá hơn, ta sẽ chuyển ngọn núi này về Thần Châu, cắt đứt con đường giữa hai giới. Còn Lý Tiêu Khách...”

Cô lắc đầu nói: “Chó nhà có tang, không chịu được một đòn. Xử lý xong chuyện ở đây rồi tới giết hắn cũng không muộn.”

Hứa Ứng thầm khen: “Cô gái này có lòng hiệp nghĩa.”

Tiết Doanh An không còn vẻ ủ dột vì vừa thoát khỏi miệng chim, nói: “Các ngươi chữa thương đi, ta khuyên đồng môn rời khỏi.”

Hắn nhanh chóng đi tới.

Hứa Ứng đưa mắt nhìn theo hướng hắn đi, thầm nghĩ: “Trong lòng đệ tử Cửu Long sơn, Tiết Doanh An đã là kẻ phản bội cấu kết với người ngoài, đệ tử Cửu Long sơn có nghe lời hắn không?”

Y mới nghĩ tới đây đã thấy kiếm khí bùng lên, mười mấy đệ tử Cửu Long sơn phát động hộp kiếm và quả chuông nhỏ, ngang nhiên đánh về phía Tiết Doanh An, kêu lên: “Kẻ phản bội họ Tiết kia, hôm nay giết ngươi tế trời!”

“Diệt trừ Tiết cẩu!”



“Giết Tiết cẩu báo thù cho sư phụ!”

Tiết Doanh An vừa phản kháng công kích của các đệ tử, vừa lớn tiếng nói: “Tà thần ngoại đạo bị trấn áp ở đây đã thoát khốn, còn không đi thì chúng ta sẽ chết hết ở nơi này!”

Hắn không có pháp bảo, chỉ có thể dùng kiếm khí đối phó với hộp kiếm và quả chuông nhỏ của các sư huynh đệ. Nhưng hắn vừa dùng kiếm khí đã chặt đứt từng thanh phi kiếm, thậm chí cả quả chuông nhỏ có lực phòng ngự cường đại cũng khó mà cản nổi uy lực cường đại từ kiếm của hắn!

Tiết Doanh An giật nảy mình: “Sao tu vi của ta tiến bộ nhanh vậy?”

Thời gian này hắn mở ba động thiên, lại thêm trong cơ thể có Nguyên Đạo Tinh Tụy, tu vi thực lực đã lặng lẽ vượt qua tất cả sư huynh đệ trên Cửu Long sơn!

Các sư huynh đệ đánh tới, Tiết Doanh An giơ tay nhấc chân là đánh tan đám sư huynh đệ này, lại đánh ngã hết sư tỷ tới sư muội, tung hoành khắp nơi, toàn bộ ngọn núi không ai là động thiên!

Một lúc lâu sau, Tiết Doanh An đánh ngã tất cả các sư huynh đệ dưới đất, dẫn bọn họ ra ngoài Cửu Thái lĩnh, trong lòng vừa mừng vừa sợ: “Đánh tới giờ mà nguyên khí của ta vẫn ở mức đỉnh phong, vết thương cũng nhanh chóng khép lại, thân thể không biết mệt mỏi. Khí na kiêm tu đúng là quá lợi hại.”

Đám người Hứa Ứng và Thanh Bích tạm thời ở lại, vừa dưỡng thương vừa quan sát biến hóa trong vùng đất Thiên khiển.

Hứa Ứng nhân cơ hội Tiết Doanh An đối phó với các sư huynh đệ đã học lỏm được kiếm thuật của Cửu Long sơn.

Cửu Long sơn Chung Kiếm Song Tuyệt, Lý Tiêu Khách là cao thủ tuyệt thế thời Hán, kiếm pháp thần thông truyền thụ cho các đệ tử có thể gọi là tuyệt học.

Trình độ kiếm đạo của Lý Tiêu Khách tuy không nói là độc bộ thiên hạ nhưng cũng là chí tôn trong kiếm đạo trong số luyện khí sĩ thời Hán. Hứa Ứng nhập môn kiếm đạo chính là bắt nguồn từ hắn, sau đó không có tiến bộ gì.

Lần này quan sát trận chiến giữa Tiết Doanh An và các đệ tử Cửu Long sơn, trình độ kiếm đạo của y cũng tiến bộ nhanh chóng, bước lên một độ cao mới.

Vết thương của Thanh Bích đa số là tổn thương do thần thông của Lý Tiêu Khách, miệng vết thương có thần thông lưu lại, khó mà xóa bỏ, cần Thanh Bích tự vận chuyển tu vi thần thông, từ từ thanh trừ, người khác không thể hỗ trợ.

Thiên long cũng vậy.

Nhưng nó là sinh vật Thiên đạo, sinh mệnh lực cao hơn người bình thường không biết bao nhiêu lần, phần dưới đầu bị quả chuông đánh cho nát bét mà vẫn không chết. Nhưng thương thế của nó cũng là nặng nhất, đang trong thời khắc hấp hối.

Thanh Bích khôi phục thương thế một chút rồi giúp hắn luyện hóa thần thông lưu lại trên miệng vết thương.

Hứa Ứng lập tức tiếp nhận, điều động trường sinh tiên dược trong bí tàng Nê Hoàn, giúp hắn khôi phục thân thể.

“Ông đây nhận ra ngươi rồi.”

Dưới cổ Thiên long từ từ mọc ra thân thể, khí huyết không xói mòn nữa, nhưng thân thể mới mọc của hắn khá bé, chỉ dài hơn mười thước, còn rất yếu ớt, không thể chống nổi cái đầu to như quả núi của hắn.

“Khi chủ nhân của ông đây còn sống, ông đây từng cùng người bao vây nhà ngươi.”

Thiên long quan sát Hứa Ứng, nói: “Sau đó chủ nhân của ông đây chết, chủ nhân nói ngươi là phản tặc!”

Kim Bất Di hiếu kỳ nhấc hắn lên, ngửa cổ, định nuốt chửng hắn.

Thiên long vội vàng giãy dụa tứ chi, định bám vào miệng Kim Ô, không để bản thân rơi vào dạ dày nó, kêu lên: “Dừng tay! Dừng tay! Lúc trước là đối thủ, bao giờ chúng ta là đồng bọn!’

Kim Bất Di lưu luyến phun hắn ra, nâng lông chim vuốt ve đầu hắn.



“Đừng đừng, đồng bọn mà, đồng bọn mà.” Thên Long nhỏ giọng nói: “Tiểu long làm phản rồi.”

Đúng lúc này vùng đất Thiên khiển đột nhiên có hiện tượng lạ, mặt đất rung chuyển mãnh liệt, thậm chí cả bầu trời cũng chấn động theo.

Hứa Ứng đứng dậy, phát động Thiên Nhãn nhìn sang, chỉ thấy mặt đất ở đó vỡ ra, địa khí tuôn trào ra ngoài, tỏa ra làn khói màu trắng.

Kim Bất Di đứng sau lưng y, giọng nói già nua trầm trầm: “Chủ nhân luyện chế cho ta thanh đao chém người, ta không nhớ đặt đâu. Ta cảm ứng thử xem.”

Nó giang cánh chim, điều động thần thức cổ xưa, Thái Dương thần hỏa tràn ngập quanh người, hóa thành một vầng mặt trời, soi sáng vùng đất Thiên khiển.

“Ầm ầm!”

Vùng dất Thiên khiển chấn động kịch liệt, mặt đất vỡ ra tạo thành một vực sâu, trong vực sâu có vô số máu thịt phóng lên không trung, dán lên bầu trời của thế giới này, lan tràn ra ngoài.

Từ trong vực sâu máu thịt đó, máu thịt tuôn ra càng lúc càng nhiều, dần dà phủ kín bầu trời của thế giới này.

Máu thịt không ngừng rơi từ trên trời uống, bộp một tiếng, duỗi ra từng xúc tu thô to, bắt lấy cự thú viễn cổ đang bỏ chạy bên dưới, hấp thu ngay tại chỗ!

Sau khi xúc tu thu hồi, dưới đất chỉ còn mấy bộ xương trắng của cự thú viễn cổ, không còn chút máu thịt nào!

Trên bầu trời, ánh mặt trời cũng bị che khuất, cứ như hai vầng mặt trời cũng bị đống máu thịt này thôn tính.

Nguồn sáng duy nhất chỉ còn lại đỉnh núi Cửu Long sơn Cửu Thái lĩnh, là ánh lửa hừng hục mà Kim Bất Di tỏa ra quanh người!

Hứa Ứng quay đầu lại, lớn tiếng nói: “Thanh Bích, ngươi khôi phục được mấy phần tu vi rồi?”

Thanh Bích chần chừ một chút, tế quan tài đen lên.

Tu vi của cô còn chưa đủ để chuyển Cửu Thái lĩnh về Thần Châu, nhưng nếu cấy ghép động thiên cất trong quan tài, tu vi của cô sẽ tăng vọt, từ đó có thể thi triển thần thông, vận chuyển Cửu Thái lĩnh!

Cô đang định ra tay thì đột nhiên lông vũ màu trắng như chuỗi ngọc trên mặt Kim Bất Di rung rộng. Hắn cười nói: “Ta cảm ứng được rồi! Bọn chúng đến rồi!”


“Răng rắc!”


Bầu trời phía sau bọn họ vỡ ra, hai luồng hào quang cực kỳ rực rỡ cắt đứt bầu trời, bay tới Cửu Thái lĩnh, như hai tấm khiên rực rỡ dựng sau lưng Kim Bất Di và Hứa Ứng, phản chiếu thành hàng ngàn hàng vạn luồng hào quang sắc bén.


Máu thịt vô cùng vô tận đang lao tới bị đao quang quét qua, lập tức rụng xuống lả tả!


Hứa Ứng quay đầu nhìn lại, hai thanh trường đao quá rực rỡ, ánh mắt khó mà nhìn vào, nó quá chói lọi, không cách nào tập trung.


Hai thanh thần đao này còn cao lớn hơn cả Kim Bất Di, song đao một trái một phải cắm hai bên cánh Kim Bất Di.


Hứa Ứng nhìn Bát Diện kiếm, lại nhìn hai thanh thần đao, sắc mặt hoang mang: “Đây là ta luyện chế?”


Y tiện tay đưa Bát Diện kiếm cho Tiết Doanh An, miệng lẩm bẩm: “Doanh An, ngươi cứ giữ thanh kiếm này đi. Ta cảm thấy chắc chắn ta để lại cho mình đồ tốt hơn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK