Lão đầy tớ Phù Nghị nở nụ cười vui mừng, lau hai hàng lệ, nói: “Công tử có lòng như vậy, lão nô sẽ dốc hết sức giúp đỡ, có chết mới thôi!’
Hứa Ứng gật đầu nghiêm nghị: “Chắc chắn ta sẽ không phụ lòng kỳ vọng của Nghị bá!”
Ánh mắt lão nô Phù Nghị lóe lên vẻ sắc bén, nói: “Mấy ngày nay lão nô âm thầm điều tra, ám toán công tử là cao thủ Tiên Thiên mà đại thế tử Hứa Hạo mời tới, môn hạ quốc sư, Tiên Thiên tầng hai Kim Bằng!”
Hứa Ứng hừ một tiếng, thù hận trong mắt hừng hực như lửa: “Kim Bằng! Nghị bá, ngươi đừng động tới Kim Bằng, cứ giao cho ta!”
Lão nô Phù Nghị kinh ngạc ngẩng đầu lên, lấy làm khó hiểu: “Công tử...”
Hứa Ứng thản nhiên nói: “Nghị bá, nếu ta không nhìn lầm, ngươi cũng là cao thủ Tiên Thiên? Ngươi đi theo bên cạnh hai mẹ con ta, thật ra luôn bảo vệ hai mẹ con chúng ta. Với thực lực của ngươi, đối phó với Kim Bằng không khó, nhưng ta muốn tự tay báo thù!”
Lão nô Phù Nghị lại không nhịn nổi rơi lệ, nức nở nói: “Công tử, ngài lớn thật rồi.”
Hứa Ứng tỏa ra luồng bá khí nhàn nhạt, nói: “Nghị bá, ta đã không phải ta trước kia.”
Lão nô Nghị Bá lau nước mắt, thần thái dứt khoát nói: “Nếu công tử đã có quyết tâm như vậy, lão nô sẽ không nhúng tay vào chuyện này nữa. Công tử, cái chết của nương nương có liên quan tới một chuyện khác, để lão nô điều tra việc này, mấy ngày tới công tử phải cẩn thận!”
Hứa Ứng gật đầu, thản nhiên nói: “Ngươi yên tâm, lần này ta tỉnh lại, không ai có thể làm hại ta!”
Phù Nghị lòng đầy kích động, quay người đi khỏi, lẩm bẩm nói: “Tiểu tư, người thấy không? Cuối cùng công tử cũng trưởng thành rồi, trưởng thành rồi...”
Hứa Ứng đợi lão đi khỏi rồi mới ra khỏi phòng.
Trong Tương Vương phủ, thiếu niên bị người hầu trong phủ khinh bỉ châm chọc khiêu khích, nhưng coi như làn gió phất qua trước mặt, không hề để ý.
“Ta cũng phải nhanh chóng tu luyện, sớm tới ngày đột phá Tiên Thiên! Dựa vào kinh nghiệm hai đời của ta, khà khà, muốn nổi bật trong thế giới này không khó! Đại thế tử, đệ tử quốc sư, các ngươi cứ chờ đấy! Ta sẽ như Đại Hạ Long Tước, hót một tiếng kinh người!”
...
Lão nô Phù Nghị vội vàng rời khỏi Tương Vương phủ, quốc đô thành của Đại Hạ lộng lẫy phồn hoa, đông đảo cao thủ Tiên Thiên, rồng rắn lẫn lộn. Phù Nghị sắc mặt u sầu đi vào một quán trà, trong quán trà có một cô gái váy đỏ và một ông lão tóc trắng đang ngồi ven đường đánh cờ.
Lúc này gương mặt lão già u sầu Phù Nghị chẳng còn chút u sầu này, cứ như mỗi nếp nhăn trên mặt đều nở hoa, nụ cười hiện lên rõ rành rành.
“Ngọc Đường, Bắc Thần, các ngươi thoải mái quá nhỉ, ta thì phải tới Tương Vương phủ diễn trò!’
Hắn đi tới, tự rót trà cho mình rồi ngửa đầu lên uống.
Ngọc Đường tiên tử cười nói: “Lần này ngươi tới đó ra sao? Hắn có nhớ lại mọi chuyện trong kiếp trước ko?”
Phù Nghị vui vẻ tới mức nếp nhăn nở hoa, cười nói: “Đương nhiên không nhớ gì cả. Bao giờ hắn đã thay mình vào vị trí thế tử Tương Vương, đang định báo thù cho bản thân và mẫu thân.”
Bắc Thần Tử không nhịn được cười ha hả nói: “Không ngờ Thiên Ý thượng thần lại tìm được thế giới như thế này. Ở đây linh khí mỏng manh, mọi người không biết gì về luyện khí, thậm chí còn không phải na sư. Hứa Ứng ở thế giới này, chắc chắn sẽ hòa lẫn với mọi người.”
Ngọc Đường tiên tử thở dài: “Kiếp này hắn hoàn thành mong muốn, hòa lẫn với mọi người, có lẽ lại là chuyện tốt cho hắn.”
Lão già u sầu Phù Nghị nói: “Đối với chúng ta cũng là chuyện tốt.’
Hứa Ứng ẩn cư trong Tương Vương phủ, phát động Đại Hạ Long Tước công, thầm nghĩ: “Môn công pháp này đã là tuyệt học đỉnh cao trong Tương Vương phủ, luyện khí huyết thành đao khí, Long Tước bay quanh đao khí, sắc bén phi thường! Nhưng muốn tu thành Tiên Thiên, e là môn công pháp này còn chưa đủ...’
Y mới nghĩ tới đây, đột nhiên cảm thấy Đại Hạ Long Tước công không đúng.
“Kiểu tu luyện này, cần luyện khí huyết thành Long Tước, không phải bản nguyên võ đạo.”
Hứa Ứng đột nhiên suy nghĩ: “Thật ra bản nguyên của võ đạo là mọi người sử dụng thân thể mình đối phó với kẻ địch, đối phó với tự nhiên, đối phó với cường quyền, đối phó với Thiên đạo. Thế thì luyện khí huyết thành Long Tước để làm gì? Phải tu luyện bản thân!”
Y điều động khí huyết, tâm ý tinh thuần, thân ý hợp nhất, phát động Đại Hạ Long Tước công. Y tinh giản môn công pháp này, bỏ qua Long Tước mà chỉ lấy đao ý!
Theo từng quyền từng cước của y đánh ra, hóa thành đao khí phát ra ngoài thân thể, Ngũ Nhạc Tiên Sơn trong người vang lên tiếng chấn động, ngũ tạng tỏa sáng, Thiên Hà nhanh chóng gia tốc, tủy dịch chảy xuống.
Hứa Ứng gột rửa thân thể, vận hành Đại Hạ Long Tước công mấy chu thiên là tự tu luyện tới tầng thứ tám!
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, Hứa Ứng đã tăng cường môn công pháp này thêm một tầng, tu luyện tới tầng thứ chín.
Y vẫn không ngừng lại, đạo khí trong cơ thể hóa thành Tiên Thiên cương khí, chính thức bước vào cảnh giới Tiên Thiên.
Y lẳng lặng tu luyện, quên cả thời gian, quên cả thù địch, chỉ tập trung vào võ đạo, lần lượt xông qua Tiên Thiên tầng thứ nhất, Tiên Thiên tầng thứ hai, Tiên Thiên tầng thứ ba!
Lão già u sầu Phù Nghị vừa uống trà vừa xem đánh cờ.
Đối với người trong thế giới võ đạo cấp thấp này, bọn họ chính là lão thần tiên trên cao chót vót, người ngoài thậm chí không thể thấy bọn họ.
Bọn họ thần thông quảng đại, thậm chí có thể vặn vẹo thiên địa, thần thức hơi động là có thể thay đổi ý thức chúng sinh.
Thế giới này không có bất cứ uy hiếp gì đối với bọn họ.
Huống chi còn có Thiên Ý thượng thần quan sát nơi này, không có bất cứ chuyện gì.
Đột nhiên trong thành có một luồng khí tức mênh mông từ từ lan tràn, trên bầu trời của đô thành Đại Hạ tạo thành một ánh cầu vồng nhàn nhạt, treo trên bầu trời, cực kỳ rực rỡ.
Phù Nghị, Bắc Thần Tử và Ngọc Đường đều ngẩng đầu quan sát, trong đô thành Đại Hạ có rất nhiều ý thức cổ xưa dồn dập thức tỉnh, giao lưu với nhau trong thành: “Lại có người tu thành Tiên Thiên cực cảnh!”
“Gần 20 năm qua, hắn là người duy nhất tu thành Tiên Thiên cực cảnh.’
“Cũng như chúng ta. Ta phát hiện đại đạo của Thái Sơ thế giới đang vui vẻ, đang cộng hưởng vì có thêm một cường giả Tiên Thiên.”
...
Ba người Phù Nghị nhạy bén nắm bắt được những ý thức này, Ngọc Đường tiên tử đã hiểu được một chút về thế giới này, nói: “Đây là thiên địa dị tượng khi có người đột phá Tiên Thiên cửu cảnh. Tu luyện tới bước này đã là cường giả mạnh mẽ nhất trong thế giới này.”
Ba người thu ánh mắt, đều lơ đễnh.
Phù Nghị nói: “Mấy ngày nữa ta lại tới gặp Hứa Ứng, nói với hắn là mẫu thân đã qua đời của hắn có một thân thế khác, là Thánh nữ của môn phái thần bí. Ta là hộp pháp của môn phái đó, phụ trách bảo vệ Thánh nữ. Bây giờ Thánh nữ đã chết, hắn chính là Thánh tử của môn phái ta!”
Lão oán hận nói: “Các ngươi đừng có đánh cờ mãi thế, đi tìm kiếm xem thế giới này có môn phái nào phù hợp điều kiện không.”
Bắc Thần Tử chẳng buồn để ý, cười nói: “Đánh xong ván này rồi đi tìm cũng không muộn. Thế giới này có cấp bậc cực thấp, tìm tông phái tương tự chẳng quá đơn giản? Cho dù không tìm được thì tùy tiện tìm một môn phái, thay đổi ký ức của tất cả mọi người, giả tạo thân thế cho Hứa Ứng, cũng không coi là phiền phức.”
Phù Nghị suy nghĩ, thấy có lý nên không thúc giục.
Trong Tương Vương phủ, Hứa Ứng đột phá với Tiên Thiên cửu cảnh, thầm nghĩ: “Ta đã tu tới cảnh giới tối cao trong Tiên Thiên, nhưng vì sao vẫn cảm thấy trên cửu cảnh còn có cảnh giới? Chẳng lẽ Tiên Thiên cửu cảnh không chỉ có chín tầng?”
Y tiếp tục nghiên cứu võ đạo, từng chiêu từng thức đã không còn theo Đại Hạ Long Tước công mà tự sáng tạo ra chiêu pháp. Khí huyết của y cũng không vận thành theo Đại Hạ Long Tước công mà tự có con đường riêng của mình.
Cứ như vậy, y đột phá tới Tiên Thiên tầng thứ mười, tầng thứ mười một, tầng thứ mười hai...
Tới khi Hứa Ứng tỉnh lại từ lần dùng võ nhập đạo này, y đã tăng lên tới cảnh giới Tiên Thiên tầng thứ hai trăm năm mươi ba.
“Kỳ quái, hình như trên cảnh giới Tiên Thiên còn có thể tăng tiếp!”
Hứa Ứng tiếp tục tu luyện, quên cả thời gian, lại tiến hành thăm dò võ đạo.
Y tu luyện tới cảnh giới Tiên Thiên tầng thứ chín trăm chín mươi chín rồi mới tỉnh lại từ nhập đạo, cuối cùng cũng xuất quan.
Thời gian đã qua ba ngày.
“Tiên Thiên chín tầng chính là cực cảnh của thế giới này, như vậy bây giờ ta thiếu một tầng nữa là lên Tiên Thiên nghìn tầng, thế là sao?”
Hứa Ứng xuất quan, bỗng thấy khó hiểu.
Hình như cảnh giới của mình không giống lẽ thường.
Nhưng cũng nên báo thù cho bản thân.
Hứa Ứng đi ra ngoài, hạ giọng nói: “Dựa theo con đường bình thường, ta nên nhẫn nhịn. Để đại thế tử ức hiếp ta một chút, tới bước đường cùng ta mới phản kích, đánh hắn trọng thương, sỉ nhục đủ kiểu. Cái gã Kim Bằng từng đánh ta bị thương chạy tới, báo thù cho đại thế tử, thà nhân cơ hội đó hạ thủ giết người, xử lý hắn!”
Y suy nghĩ rồi nói: “Sau đó đám đệ tử quốc sư ồ ạt kéo tới trả thù ta. Ta đánh cho kẻ chết người bị thương, thực lực khiến thiên hạ khiếp sợ, quốc sư sẽ xuất thủ. Ta và quốc sư quyết đấu, lại chiếm được trái tim của bốn năm mỹ nhân. Ngoài ra thân thế của mẫu thân ta chắc cũng rất đặc... Đợi đã, tình tiết này thật quen thuộc, hình như ta đọc trong mấy quyển sách của Thất gia rồi!”
Hứa Ứng dừng bước, kinh ngạc nói: “Mà khoan, Thất gia là ai?”