Mà muốn giấu được mười sáu phù văn tiên đạo, khó khăn đến đâu có thể tưởng tượng được!
Quả chuông và Ngoan Thất giật mình, đột nhiên nhớ tới hoa văn tia sét thi thoảng lại hiện lên trên mi tâm Hứa Ứng.
“Mỗi lần A Ứng trở thành Ứng gia, hoa văn tia sét đều hiện lên, dẫn dắt Thiên kiếp cuồn cuộn truyền năng lực cho mình.”
Ngoan Thất nghĩ thầm: “Ngoài ra khi ký ức A Ứng chưa khôi phục, thi thoảng hoa văn tia sét lại hiện lên. Chẳng lẽ cảm ngộ đạo pháp thần thông của A Ứng trong kiếp trước được giấu trong hoa văn tia sét này?”
ăn cười nói: “Nếu ta còn tinh thông Thiên số hơn cả tượng đá Thiên Số, thế thì thi triển thần thông Thiên số, âm thầm truy tìm tung tích của ngươi, thật ra cũng không khó.”
Y vừa nói xong, đột nhiên địa điểm ẩn hóa này phát ra một tiếng cạch lớn, không ngờ lại mọc ra một con mắt. Con mắt này chính là thần thông Thiên đạo mà Hứa Ứng mở ra, Thiên Chi Nhãn, lẳng lặng quan sát lão già u sầu!
Kim Bất Di vác đao chém chư thần, quả chuông rung đám tượng đá chư thần thành bột phấn, lão già u sầu thấy vậy lập tức rời khỏi. Khi đó lão đã bị Hứa Ứng thi triển thần thông Thiên đạo, hóa thành từng con mắt truy tìm tung tích của lão.
Thiên Nhãn của Hứa Ứng giám sát từ xa, ánh mắt y xuất hiện trên bầu trời, xuất hiện trên sông núi, xuất hiện trên con sông, thậm chí hóa thành con mưats trên cỏ cây, thân cây, lá cây, giám sát mọi động tĩnh của lão già u sầu.
Bọn họ không dám tới quá gần, tu vi thực lực của lão già u sầu cực cao, tới gần quá thì dễ bị lão phát hiện.
Sau khi đến Trường Sa, Hứa Ứng mất cảm ứng về lão già u sầu.
Nhưng nếu đã biết lão già u sầu trốn ở Trường Sa, thế thì tìm ra lão cũng đơn giản hơn rất nhiều.
Tiên thảo màu tím giỏi về chui vào khu vực Hi Di của người khác, thậm chí nó còn chui được vào khu vực Hi Di của đại đế trùng đồng, trấn áp đại đế.
Để nó tìm kiếm khu vực Hi Di của cường giả khắp nơi là có thể tìm ra lão già u sầu.
Lão già u sầu thở dài nói: “Lúc trước luôn là chúng ta giám sát ngươi, đợi tới lúc ngươi có uy hiếp thì cho ngươi uống Mạnh Bà thang, gột rửa trí nhớ của ngươi, xuyên tạc trí ký ức mới. Không ngờ chỉ bất cẩn chút thôi mà để ngươi trưởng thành, bắt đầu tính toán ngược lại ta.”
Hứa Ứng thản nhiên nói: “Sao ta lại để các ngươi sắp đặt mãi được, lúc trước ta không thể phản kháng trước các ngươi, còn bây giờ, ta không chỉ muốn phản kháng, ta còn muốn giết ngược lại. Phù Nghị, ngươi là kẻ đầu tiên.”
Lão già u sầu đột nhiên cười ha hả, tiếp đó thân thể chậm rãi ưỡn thẳng, sau lưng có sấm sét nổ vang, phong vân cuồn cuộn, khí thế liên tục gia tăng.
Sau lưng lão, từng động thiên lớn lớn nhỏ nhỏ dồn dập sáng lên, vặn vẹo thời không, khuấy động phù văn.
Khác với Lý Tiêu Khách, số lượng động thiên của hắn không nhiều, tổng cộng có sáu mươi ba tòa, không nhiều không ít.
Thân thể lục bí, chín động thiên là tu luyện tới tuyệt đỉnh, có thể trở thành na tiên. Bí tàng Dũng Tuyền chia thành trái phải, đối xứng với nhau, vì vậy tu luyện thành công lục bí chính là sáu mươi ba động thiên.
Sáu mươi ba động thiên, lại phối hợp với tu vi đã tu luyện tới Phi Thăng kỳ của lão, hiển nhiên tu vi thực lực còn khủng khiếp hơn lúc trước từng thể hiện.
"Hứa Ứng."
Lão lao về phía trước, cười một tràng dài nói: “Lúc trước ta luôn cầu chỗ nọ, khấn chỗ kia, xin cấp trên làm việc, nhờ người nọ người kia xử lý ngươi. Bây giờ ta mặc kệ mấy lão già thích làm theo quy trình kia, ta sẽ tự xử lý ngươi.”
Lão hét dài một tiếng, sau lưng hiện ra Nguyên Thần nguy nga hùng vĩ, pháp lực bộc phát!
Nguyên thần của lão cũng có mái tróc trắng phất phơ, cũng có gương mặt sầu thảm, nhưng lại mang khí tức mờ ảo của tiên gia.
“Lục Tiên chỉ.”
Hắn xuất chỉ điểm ra, Phong vân biến ảo, không ngờ đầu ngón tay lại hiện lên từng luồng tiên quang hoặc nhanh hoặc chậm, có thể gọi là pháp thuật tiên gia. Những luồng sáng bay từ những góc độ khác nhau, thời không khác nhau, điểm về phía Hứa Ứng.
Đây không phải thần thông trên thế gian.
Mà là thần thông mà tiên nhân lưu ;truyền, cho dù là luyện khí sĩ Phi Thăng kỳ thi triển cũng mang theo tiên khí mờ ảo, khiến người ta không cách nào né tránh, không thể nào ngăn cản!
Cho dù là kiếm khách nổi danh như Lý Tiêu Khách, Hứa Ứng cũng chưa từng thấy hắn thi triển truyền thừa tiên gia. Có thể thấy truyền thừa sau lưng lão già u sầu chắc chắn rất bất phàm.
Hứa Ứng trầm giọng nói: “Ngài chuông, ngươi có thể phát huy mấy thành uy lực?”
Quả chuông bay qua bên cạnh y, nghênh tiếp Lục Tiên chỉ, tiếng chuông vang vọng, trầm giọng nói: “Vốn chỉ phát huy được tám chín phần mười, nhưng sau khi Thiền Thiền lão tổ cải tạo, ta có thể phát huy được mười phần.”
Hứa Ứng đột nhiên vỗ chưởng lên quả chuông, bàn tay vận sức hẩy nhẹ dọc theo vách chuông, chỉ trong chớp mắt đã lướt qua một vòng.
Trên vách chuông, vô số đạo tượng sáng lên, nhật nguyệt sơn hà, tinh thần đại hải, chim thú trùng cá, vạn vật sinh trưởng vạn loại đua nhau phát triển, tất cả đều bị Hứa Ứng phát động!
Quả chuông lập tức cảm thấy không phải mình phát huy mười phần uy lực mà là mười hai phần tiềm năng.
Hứa Ứng dùng lực lượng Thiên đạo kích hoạt đạo tượng trong ngoài vách chuông của nó, khiến nó có thể phát huy uy lực của mình tốt hơn.
“Cạch.”
Quả chuông nghênh tiếp Lục Tiên chỉ, từng tiếng coong coong vang vọng, chỉ trong khoảnh khắc mà quả chuông đã va chạm với Lục tiên chỉ vô số lần.
Dưới uy lực như hủy thiên diệt đó, địa điểm ẩn hóa của na tiên Chung Thừa Tiếu sụp đổ, đạo tượng liên miên không ngừng chôn vùi, chốn nhân gian tiên cảnh này cũng gặp phải đại phá diệt, thiên địa vạn vật đều tiêu vong!
Đứng trong địa điểm ẩn hóa là tiên nhân cõi trần, nhưng lúc này Chung Thừa Tiếu hoàn toàn không có sức chống cự, chỉ có thể trơ mắt chứng kiến địa điểm ẩn hóa của mình bị hủy diệt.
Đột nhiên lão già u sầu mặt mày sầu thảm, năm ngón tay phải vỡ vụn, kêu lên một tiếng đau đớn rồi tung người nhảy lên.
Địa điểm ẩn hóa xoạt một tiếng bị xé rách, lão già u sầu phá không bay đi, nhưng ngay lúc này một ngọn Phi Lai phong đột nhiên đánh tới, nện lên người hắn, cả núi lẫn người cùng văng ra khỏi Trường Sa thành.
Ngọn Phi Lai phong đó cực kỳ nặng nề, đè xuống lão già u sầu, lê dưới đất hơn mười dặm, khó khăn lắm mới ngừng được!
Quả chuông và Ngoan Thất vội vàng phi thân ra, lao khỏi địa điểm ẩn hóa sắp chôn vùi. Hứa Ứng chậm hơn một bước, nói với Chung Thừa Tiếu đã bị xé rách làn da: “Ngươi mở bí tàng Nê Hoàn không?”
Chu Thiên tử gắng gượng gật đầu.
Hứa Ứng nói: “Địa điểm ẩn hóa của ngươi bị phá chưa chắc đã là chuyện xấu. Quay lại trùng tu, trong công pháp của ngươi sẽ không còn cạm bẫy.”
Y mang theo Chung Thừa Tiếu máu me đầm đìa phi thân ra ngoài, địa điểm ẩn hóa sau lưng hoàn toàn co lại sụp đổ, bị hủy diệt triệt để.
Hứa Ứng vứt Chung Thừa Tiếu xuống, thân hình lóe lên, đi tới trên Phi Lai phong bên ngoài thành. Lão già u sầu gầm lên một tiếng, hai tay phát lực, nâng Phi Lai phong lên. Quả chuông đâm nghiêng tới, đập vào người lão, đụng bay hắn ra khỏi Phi Lai phong.