Điều này chứng minh rằng từ thời đại Thương đã có na pháp lưu truyền, cũng có người bắt đầu trồng rau hẹ cắt rau hẹ, chẳng qua khi đó quy mô rất nhỏ.
Nói cách khác, có thể Phượng Dao đã mở lục bí từ sáu ngàn năm trước.
Động thiên của Phượng Dao rực rỡ không gì sánh được, từ từ thu liễm hào quang, biến mất không thấy đâu nữa.
Hứa Ứng dò hỏi: “Phượng Dao, ngươi mở lục bí khi nào?”
Phượng Dao không hề giấu giếm, nói: “Năm thứ sáu sau khi ta ra đời đã bắt đầu tu luyện, mở lục bí.”
Hứa Ứng thở phào một hơi, cười nói: “Ngươi tu luyện lâu như vậy, thế có biết, na pháp có trường sinh được thật không?”
Phượng Dao nhìn hắn nói: “Bất tử dân chúng ta có thể trường sinh chính là dựa vào na pháp, chẳng lẽ ngươi không phải?”
Đầu óc Hứa Ứng ầm ầm nổ vang, như có ngàn vạn tiếng sấm vang rền, đánh y hoa mắt bất tỉnh.
Bất tử dân trường sinh là dựa vào na pháp?
Bất tử dân có thể trường sinh, không phải dựa vào thể chất đặc biệt, cũng không phải tiên dược của Côn Lôn?
Chẳng lẽ bất tử dân thật sự là na sư hoặc na tiên ở Côn Lôn?
Chuyện này hoàn toàn không giống với tin tức mà y thu thập được lúc trước!
Theo những gì Phượng Dao nói, năm đó Côn Lôn được một số na sư na tiên nắm giữ, bọn họ kết nối với thiên địa tự nhiên, có năng lực bất tử bất diệt, được gọi là bất tử dân.
Bốn mươi tám ngàn năm trước, Côn Lôn đại biến, nơi này bị một luồng lực lượng đáng sợ phá hủy, rất nhiều bất tử dân chạy ra ngoài Côn Lôn, khiến na pháp truyền tới Thần Châu.
Đó là lần đầu tiên luyện khí sĩ Thần Châu tiếp xúc với bất tử dân ở Côn Lôn, cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với na pháp. Có thể thấy người tiếp xúc với na pháp đều là cao thủ đỉnh cấp trong luyện khí sĩ, bọn họ biết trong na pháp có giấu ảo diệu trường sinh, thế là thử nghiệm tu luyện.
Nhưng bọn họ phát hiện lục bí của bản thân đã trở nên vững chắc không gì sánh được, không cách nào tu luyện na pháp, vì vậy mới nảy sinh ý tưởng chế tạo đại dược hình người, nhận đệ tử, truyền thụ na pháp có mang cạm bẫy, đợi đệ tử tu tới đích là tiến hành thu hoạch.
Thanh Loan cảnh giác nhìn chằm chằm vào Hứa Ứng nói: “Tiểu thư, ta đã thấy hắn có vấn đề từ lâu rồi! Hắn không phải bất tử dân, chắc chắn hắn là luyện khí sĩ Thiên đạo truy sát bất tử dân! Ta có thể cảm thấy khí tức Thiên đạo trên người hắn!”
Sát ý của Phượng Dao nổi lên, ánh mắt sắc bén nhìn Hứa Ứng, dịu dàng nói: “Hứa công tử, tốt nhất ngươi nên chứng minh được mình là bất tử dân.”
Trên trán Hứa Ứng đổ mồ hôi lạnh, chứng minh mình là bất tử dân? Làm sao chứng minh?
Nếu bất tử dân là na sư hoặc na tiên, thế thì bây giờ nhiều người tu luyện na pháp như vậy, làm sao mới phân biệt được ai mới là bất tử dân?
Phượng Dao và Thanh Loan lặng lẽ xê dịch một trái một phải kẹp y vào giữa. Phượng Dao nói: “Hứa công tử, đúng là trên người ngươi có khí tức của luyện khí sĩ Thiên đạo, khiến chúng ta không thể không nghi ngờ. Ngươi cần chứng minh mình là bất tử dân.”
Thanh Loan tức giận nói: “Chắc chắn thằng nhãi mặt đen này là luyện khí sĩ Thiên đạo! Để ta ăn thịt hắn!”
Phượng Dao lắc đầu nói: “Thanh Loan đừng vội. Ngươi cũng thấy rồi mà, luyện khí sĩ Thiên đạo từng đuổi giết hắn dưới chân núi.’
Thanh Loan đằng đằng sát khí: “Làm sao tiểu thư biết được có phải khổ nhục kế của luyện khí sĩ không? Tiểu thư, mấy ngàn năm qua chúng ta trải qua vố số lần bị truy sát, có thủ đoạn hèn hạ nào mà lũ đó chưa dùng?”
Ánh mắt Phượng Dao nhìn gương mặt Hứa Ứng, thoáng chần chờ.
Những năm qua cô bị lừa gạt vô số lần, khó khăn lắm mới tìm được một đồng tộc, cô không muốn thừa nhận Hứa Ứng là kẻ lừa gạt.
Đột nhiên Hứa Ứng thở dài: “Các ngươi yên tâm đi, ta gọi thần linh tới làm chứng cho mình. Thượng thần Lục Ngô~~”
Giọng nói của y lan tỏa trong núi, dư âm vang vọng.
Thanh Loan giương cánh, cạch một tiếng gác lên cổ y, lạnh lùng nói: “Tốt nhất ngươi đừng làm bậy. Mấy ngàn năm qua hai tỷ muội chúng ta tung hoành Chư Thiên Vạn Giới, gây dựng được danh tiếng rất lớn, gọi là Thanh Y Song La Sát, giết người không chớp mắt!”
Hứa Ứng thầm lo lắng, liệu Lục Ngô có nghe thấy tiếng gọi không. Cho dù nghe thấy, y có thể chạy tới trước khi mình bị hai nữ la sát này xử lý không.
Đột nhiên phía xa có hào quang xé gió bay tới, một luồng thần lực cường đại ầm ầm ập tới, hạ xuống trước mặt bọn họ. Hào quang thu liễm, Lục Ngô chín đuôi đầu hổ mặt người xông ra, kêu lên: “Đánh nhau à? Đánh ở đâu? Bao nhiêu người?”
Y đảo một vòng xung quanh Hứa Ứng, chỉ trong khoảnh khắc đã tra xét suốt mấy chục dặm, tìm kiếm khắp nơi, đột nhiên bới được nửa bộ thi thể máu thịt Thiên thần.
Thi thể đó đã thành thi yêu, nấp trong Ngọc Châu phong, hấp thu thiên địa linh khí, hái tinh hoa nhật nguyệt. Trong thi thể của hắn còn sót lại Thiên đạo, tọa thành một cấm khu, luyện khí sĩ bình thường đi vào thì khó mà thoát chết.
Nhưng tự nhiên tai bay vạ gió, hắn đang tu luyện yên lành, còn chưa kịp ăn mặn mấy người thì đã vô duyên vô cớ bị Lục Ngô lôi ra hành hung một trận.
Lục Ngô đánh thi yêu Thiên thần kia hình thần câu diệt rồi ầm ầm lao tới. Hứa Ứng chỉ cảm thấy cương phong ập đến, sơn thần đầu hổ kia giơ móng vuốt còn lớn hơn y mấy lần, gác lên vai y.
“Còn gì nữa không?” Lục Ngô sắc mặt uy nghiêm, hung hăng tới mức đuôi vẫy lia lịa, còn vui sướng hơn cả khổng tước xòe đuôi.
Hứa Ứng ho khan một tiếng nói: “Thượng thần Lục Ngô, ngươi tới nói cho hai vị cô nương kia ta có phải bất tử dân không.”
Lục Ngô đảo mắt qua Phượng Dao và Thanh Loan, thất vọng nói: “Chỉ vì chuyện này mà ngươi định lãng phí một nguyện vọng à?’
Hắn nhảy lên, xé gió bay đi, giọng nói vọng lại: “Không sai, hắn là bất tử dân! Ta đi đây! Lần sau gặp chuyện lặt vặt đừng có gọi ta!”
Thanh Loan buông cánh phải gác trên cổ Hứa Ứng xuống, vô số lông vũ bay phất phới, cánh phải được lông vũ thu lại, hóa thành cánh tay, áy náy nói: “Ta hiểu lầm ngươi rồi, còn tưởng ngươi là luyện khí sĩ Thiên đạo. Xin lỗi thúc thúc, hay là ngươi đánh ta hai cái đi?”
Cô thấy Hứa Ứng lắc đầu, con ngươi đảo một vòng, cầm minh châu trong tay lén lút đưa cho Hứa Ứng, cười nói: “Đây là minh châu trên Châu Thụ, cho ngươi đấy. Đeo bảo vật này trên người có thể giữ cho dung nhan bất lão, nữ nhân rất thích. Ta hái thêm một viên!”
Cô vỗ cánh bay lên, lại tới trước gốc Châu thụ. Nhưng lần trước cô đã hái một trái cây trên Châu thụ, tiên thụ kia đã phòng bị, đợi cô tới gần là quất cành tới, quấn lấy Thanh Loan.
Cành lá khác nhân cơ hội đánh tới đùng đùng, khiến Thanh Loan chật vật không chịu nổi.
Phượng Dao tiến tới nghĩ cách cứu viện, cuối cùng cũng cứu cô lại, Thanh Loan hạ xuống đất, khập khiễng ủ rũ cụp đầu.
Phượng Dao nói với Hứa Ứng: “Vừa rồi là chúng ta trách oan ngươi, Ứng thúc thúc đừng trách tội.”