Mục lục
Trạch Nhật Phi Thăng - Bản dịch Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Ứng đi trên đường phố Thần Đô, trong lòng thầm nhủ: “Có nên tới Nguyên phủ một chuyến không?”

Y bỗng nhớ tới gương mặt Nguyên Như Thị, trong lòng xao động, đột nhiên gương mặt của Nguyên Như Thị lại biến thành Nguyên Vị Ương, Hứa Ứng thầm giật mình, vội vàng bài trừ tạp niệm.

Khi đi tới bên cạnh Lạc thủy, có vài thiêu niên nam nữ đi tới từ phía đối diện. Một thiếu niên trắng trẻo không râu chắp tay với Hứa Ứng, cười nói: “Hứa yêu vương, tại hạ là Thôi Vĩnh Chí của Thôi phủ, vị này là tiểu thư của Chu gia Chu Hồng Tiên, vị thư sinh này là Viên Vân Không, tổ tiên là Viên Thiên Cương.”

Hứa Ứng gật đầu nói: “Hân hạnh gặp mặt.”

Đặc biệt là khi Thôi Vĩnh Chí giới thiệu tới thiếu niên Viên Vân Không, sắc mặt Hứa Ứng nghiêm nghị, nói: “Thất gia, lấy hộp kiếm ra!”

Ngoan Thất vội vàng há miệng, lấy hộp kiếm của Viên Thiên Cương ra. Hộp kiếm của Viên Thiên Cương chấn động vù vù, đột nhiên bay lên, từ từ mở rộng giữa không trung. Từ trong hộp kiếm có bảy luồng kiếm khí bay ra, quay quanh người thiếu niên Viên Vân Không, cực kỳ vui vẻ. Đột nhiên, bảy luồng kiếm khí thu lại, rơi vào trong hộp kiếm, hộp kiếm hạ xuống bên chân Viên Vân Không.

Hứa Ứng cười nói: “Quả nhiên là hậu nhân Viên gia. Bây giờ thứ này vật quy nguyên chủ, ta cũng yên tâm. Ta đi nhầm vào Vọng Hương Đài, may mà được Viên Thiên Cương chỉ điểm nên mới có thể rời khỏi Vọng Hương Đài trở lại nhân gian. Viên tiền bối tặng ta hộp kiếm, nói là nếu gặp tộc nhân Viên gia thì hộp kiếm sẽ tự bay tới bên cạnh người đó, dùng hộp kiếm gửi lòng tưởng niệm.”

Viên Vân Không vừa mừng vừa sợ, vội vàng thu hồi hộp kiếm nói: “Năm xưa gia tổ tránh né tử kiếp, đi tới Vọng Hương Đài, sau đó chưa từng trở về, không biết còn sống hay đã chết, không ngờ lần này lại được gặp pháp bảo của lão nhân gia.”

Hắn nghiêm mặt nói: “Nếu gia tổ đã cứu Hứa yêu vương, như vậy chúng ta không phải người ngoài. Hứa yêu vương, có một câu không biết có nên nói không.”

Ánh mắt Hứa Ứng đảo qua Thôi Vĩnh Chí và Chu Hồng Tiên, như cười mà không phải cười: “Đừng nói thì hơn.”

Viên Vân Không lẩm bẩm: “Hứa yêu vương, Thôi phủ được tôn là gia tộc thừa tướng, ngang hàng với Bùi gia, hai ngàn năm qua đã xuất hiện không biết bao nhiêu na tiên. Chu gia là thế giới mới nổi, khí thế đang lên như diều gặp gió, cực kỳ hưng thịnh. Bây giờ trưởng bối trong hai nhà Thôi Chu tuổi thọ sắp tận, Thôi Vĩnh Chí và Chu Hồng Tiên cô nương thân là hậu bối, cần san sẻ cho trưởng bối. Hứa yêu vương đã có thịt trường sinh, lại mở bí tàng Nê Hoàn, sao không tặng thân thể?”

Trúc Thiền Thiền âm thầm suy nghĩ: “Chuyện trên người ta có tiên dược bất tử lan truyền nhanh đến vậy à? Chẳng lẽ trong thành có Thiên ma?”

Hứa Ứng thản nhiên nói: “Nếu ngươi có tiền, có phải ngươi nên chia hết cho người trong thiên hạ không?”

Viên Vân Không không vui, nói: “Hứa yêu vương, ta chỉ hy vọng ngươi tặng thân thể cho hai nhà Thôi Chu mà thôi, đâu có đòi ngươi phải tặng thân thể cho cả thiên hạ! Ngươi cũng nói rồi đó thôi, tổ tiên ta có ơn cứu mạng với ngươi, sao chút chuyện nhỏ thế này mà cũng không làm? Ngươi làm sao báo đáp ân đức của tổ tiên ta đối với ngươi?”

Sắc mặt Hứa Ứng trầm xuống, nắm tay Trúc Thiền Thiền đi ngang qua. Viên Vân Không nổi giận, lập tức phát động hộp kiếm, kiếm khí trong hộp xoẹt một tiếng rời vỏ, đâm về phía Hứa Ứng, quát: “Hứa yêu vương, loại vong ân phụ nghĩa, ta sẽ tự lấy thịt ngươi đem tặng!”

Hứa Ứng quay đầu lại giơ tay ngoắc một cái, kiếm khí lập tức bay tới, xoay vòng trên đầu ngón tay y. Viên Vân Không lấy làm kinh hãi, liên tục điều động kiếm khí, nhưng kiếm khí kia chỉ như đá chìm xuống biển, không còn cảm ứng.



Viên Vân Không gương mặt đỏ bừng, lại thấy Hứa Ứng búng ngón tay bắn ra, kiếm khí bay tới.

Viên Vân Không vội vàng né tránh, nhưng kiếm khí kia cực kỳ linh hoạt, bay lượn trên dưới, mặc cho hắn thi triển chiêu thức thần thông ra sao cũng không ngăn cản nổi. Chỉ trong chớp mắt, xung quanh đã đầy rẫy mảnh quần áo của Viên Vân Không.

“Sao Viên Thiên Cương lại có con cháu như ngươi.”

Hứa Ứng giơ tay vỗ một cái, kiếm khí bay trở về, xoay người quanh y. kiếm khí kia lưu luyến không rời, lượn quanh đầu ngón tay y, cuối cùng vẫn phải bay đi, trở lại trong hộp kiếm.

Hứa Ứng vung ống tay áo, từ biệt hộp kiếm của Viên Thiên Cương, cười một tràng dài, âm thanh chấn động con phố: “Mùng một tháng ba, Hứa mỗ rời khỏi khu ruộng Tưởng gia ở Linh Lăng, dọc đường giết thần giết người, tới Thần Đô. Làm chính nhân quân tử mấy ngày đúng là bó tay bó chân.”

Y cất cao giọng nói: “Chư vị Thần Đô, muốn thịt trường sinh thì lấy mạng ra đổi!”

“Được!”

Thôi Vĩnh Chí cười ha hả, thân hình bay lên không trung, chỉ trong chớp mắt sau lưng đã hiện lên một dải cầu vồng hòa lẫn với ba tòa động thiên. Cầu vồng kia chính là đạo tượng ẩn cảnh của hắn, một dải cầu vồng.

“Để ta tới lấy thịt trường sinh!”

Thôi Vĩnh Chí lấy tay làm roi, cầu vồng quét tới. Trên con đường, từng tảng đá bay tới, tạo thành một dòng lũ khổng lồ, quét về phía Hứa Ứng.

Hứa Ứng giơ tay đấm ra một quyền, trước mặt và sau lưng hiện lên một bầu trời sao tối tăm, những ngôi sao di chuyển theo nắm tay, đi tới đâu thì như bẻ gãy cành khô tới đó, phá tan cầu vồng. Na pháp của Thôi Vĩnh Chí bị phá, bèn giơ hai tay về phía trước nghênh tiếp một quyền của Hứa Ứng. Hứa Ứng gầm lên, hai đại bí tàng Nê Hoàn Giáng Cung xoay chuyển, uy lực bộc phát.

Thôi Vĩnh Chí tai mắt mũi miệng chảy máu, lảo đảo lùi lại phía sau.

Chu Hồng Tiên nhân cơ hội lao tới, còn chưa tới gần thì đã lấy một luồng kiếm khí đánh tới từ đối diện. Cô vội vàng điều động động thiên, sử dụng thần thông của Chu gia ngăn cản.

Chu gia cũng tu luyện bí tàng Giáng Cung, tuy không cùng truyền thừa với bí tàng Giáng Cung của Quách gia nhưng cũng không thể coi thường, dũng mãnh vô song.

Nhưng khi Chu Hồng Tiên nghênh tiếp luồng kiếm khí này, chỉ cảm thấy uy lực của kiếm khí tăng vọt, vượt xa tưởng tượng của bản thân! Cô vội vàng nghiêng người né tránh nhưng đã không kịp, kiếm khí lướt qua vai trái của Chu Hồng Tiên, một cánh tay lập tức bay lên! Chu Hồng Tiên cố chịu cơn đau đớn kịch liệt, đang định gọi người thì Hứa Ứng giơ tay lên ngoắc nhẹ, khí huyết sau lưng hóa thành Ba Xà dài trăm trượng, cuốn lấy cô ả, đầu dưới chân trên, đập ngay lên đầu Thôi Vĩnh Chí vừa ngừng lui lại.

“Rầm!”



Hai đóa hoa máu nở rộ.

"Giết người rồi!"

Viên Vân Không la lối.

Hứa Ứng nắm tay Trúc Thiền Thiền chạy ra phía ngoài Thần Đô, sau lưng khí huyết bốc lên hóa thành dị tượng Long Xà, hung ác dữ tợn.

Đột nhiên, một người áo tím xuất hiện ở đầu khác của Lạc Thủy, sau lưng hiện lên dị tượng Hoàng Đình, cũng có bốn tòa động thiên. người này cười nói: “Thằng nhãi nông thôn quê mùa, cũng có chút bản lĩnh đấy, có nhận ra Lục Đỉnh Thiên của Lục gia hay không? Hôm nay ta tới lấy thịt trường sinh!”

Hắn đột nhiên giơ tay lên, mặt sông nổ tung, sóng lớn ngập trời như rồng cuốn hổ chồm, lao về phía Hứa Ứng!

Thân hình Hứa Ứng chợt cúi thấp, thi triển Nguyên Dục Bát Âm, đạo âm kỳ dị vang lên, phá tan thần thông mặt sông. Gã cao to kia hộc máu, lục phủ ngũ tạng vỡ vụn, lăn lông lốc về phía sau, đập vào cuối phố.

Hứa Ứng đi dọc theo Lạc thủy ra ngoài thành, người tới chặn đánh không ngừng xuất hiện. Hứa Ứng hoặc thi triển Long Xà Kinh Trập, hoặc dùng Nguyên Dục Bát Âm, hoặc là Bích Lạc Phú, chỉ mấy chiêu thôi đã giết chết cường địch, không có đối thủ. Máu trải dọc con đường y chạy, thi thể không ngừng rơi xuống Lạc thủy.

Trên đài cao trong Thạch phủ, Thạch Kính Đường đứng từ xa quan sát cảnh tượng này. Trưởng lão Thạch gia Thạch Bắc Hoang đứng sau lưng hắn.


Thạch Kính Đường nói: “Trưởng lão, lão tổ tông bị người ta thiêu cháy hồn phách và khu vực Hi Di, tuổi thọ sắp tận, cách duy nhất để cứu sống lão tổ, đó là bắt lấy Hứa Ứng. Chỉ có dùng máu thịt Hứa Ứng thì lão tổ mới thoát được kiếp nạn này.!”


Thạch Bắc Hoang trầm giọng nói: “Kính Đường, hôm qua bao nhiêu na tiên tấn công Quách phủ, tất cả đều thất bại tan tác quay về, ngay cả Thánh thượng cũng bị trọng thương. Thế hệ trước không thể, cũng không dám tùy tiện ra tay tới hắn. Người duy nhất có thể ra tay chỉ có hậu bối!”


Thạch Kính Đường ánh mắt nghiêm nghị, cắn răng nói: “Thế thì để con ra tay! Chắc chắn con sẽ giết chết hắn, mang máu thịt của hắn tới gặp lão tổ!”


Hắn lớn tiếng nói: “Bây giờ ngoài động thiên Ngọc Trì ra, con còn mở động thiên Dũng Tuyền, lại có pháp môn luyện khí, bắt được hắn chỉ dễ như trở bàn tay!”


Thạch Bắc Hoang nói: “Con kích động quá rồi. Các phủ đệ trong Thần Đô vẫn chưa điều động con cháu, chỉ phái na sư môn hạ hoặc con cháu ngoài phủ. Bọn họ đang thăm dò, thăm dò toàn bộ bản lĩnh của Hứa yêu vương, sau đó ra tay mới là chắc thắng!”


Hắn ra lệnh một tiếng, lại có hơn mười con cháu thế gia lao ra ngoài Thạch phủ, chạy tới bên bờ Lạc thủy.


“Trưởng công tử của Thôi phủ Thôi Đông Ly, đại tiểu thư của Chu gia, Chu Hồng y; Cao Hành Ngữ của Cao gia, Sài Vô Dụng của Sài gia, bọn họ đều là cao thủ trong giới trẻ, còn có hoàng tử Lý gia Lý Đình thụ, Vương Dĩ Hiền của Vương gia, đều là người danh chấn Thần Đô.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK