Mục lục
Trạch Nhật Phi Thăng - Bản dịch Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên kiếp còn không ngừng giáng xuống, Hứa Ứng nhìn về phía trung tâm phế tích, rất nhiều tướng sĩ bao vây nơi đó chật như nêm cối, Chu Thiên tử bị vây ở giữa, không rõ sống chết.

Rất nhiều tướng sĩ tế Tiên Vương kỳ lên, định ngăn cản Thiên kiếp, nhưng Thiên lôi giáng xuống, lượn vòng qua Tiên Vương kỳ, vẫn đánh lên người Chu Thiên tử.

“Thiên kiếp vẫn tiếp tục, xem ra Chu Thiên tử còn chưa chết.” Hứa Ứng kinh ngạc trước sức sống của hắn.

“Cơ huynh, ta có thể che đậy Thiên cơ, khiến Thiên kiếp không cách nào cảm ứng được ngươi. Võ Đế Thẩm Lạc là nhờ có ta che đậy Thiên cơ, cho nên Thiên kiếp mới không tiếp tục.”

Hứa Ứng cười nói: “Cơ huynh có cần giúp một tay không?”

“Không cần.”

Trong đám người vang lên giọng nói của Chu Thiên tử, có vẻ hơi suy nhược, thương thế rất nặng. Hắn khó nhọc nói: “Quả nhân nhất định phải vượt qua Thiên kiếp này. Hứa huynh xin hãy đi đi.”

Ngoan Thất dẫn theo Ngoan Thất và quả chuông rời khỏi, Ngoan Thất không hiểu nổi, dò hỏi: “A Ứng, vì sao hắn không nhờ chúng ta giúp?”

“Hắn không tin chúng ta.”

Hứa Ứng nói: “Từ đầu hắn đã không tin tưởng chúng ta. Hắn không tin tưởng bất cứ ai. Thất gia, ngươi cũng nghe rồi đó, hắn tự xưng là quả nhân.”

Ngoan Thất khen: “A Ứng, ngươi biết cách nói văn vẻ rồi đấy.”

“Thiền Thiền lưu lại nhiều dấu ấn trên người các ngươi như vậy, chắc các ngươi cũng cảm ứng được cô ấy trốn theo hướng nào?” Hứa Ứng dò hỏi.

Quả chuông và Ngoan Thất tập trung cảm nhận, Ngoan Thất lắc đầu nói: “Hình như dấu ấn của cô ấy biến mất rồi.”

Quả chuông nói: “Ta cũng thế, không cảm ứng được khí tức của cô ấy.”

Hứa Ứng khẽ nhíu mày, lập tức bay lên không trung, đuổi theo hướng Trúc Thiền Thiền vừa đi: “Vừa rồi Tương Tương đã đuổi theo, chúng ta cứ men theo Tương Giang thôi!”

Ngoan Thất và quả chuông vội vàng đuổi theo, con rắn bay lên không, hóa thành cự xà dài mấy trăm trượng, đằng vân giá vũ, bay khỏi tầng mây, vội vàng nâng Hứa Ứng lên.

Hứa Ứng hạ xuống giữa hai sừng của hắn, chỉ thây âm dương nhị khí xoay tròn giữa sừng, hóa thành hình Âm Dương ngư Thái Cực đồ, khiến tốc độ con rắn lớn này tăng nhiều, điều khiển âm dương nhị khí bay vun vút.

Hứa Ứng kinh ngạc, sau khi được Trúc Thiền Thiền rèn luyện, hình như Ngoan Thất đã không còn là rắn bình thường.

Bọn họ đuổi kịp một nhóm luyện khí sĩ Đại Chu, chỉ thấy đám luyện khí sĩ này đang tìm tòi, không biết Trúc Thiền Thiền và nam nhân đội nón che đã chạy hướng nào.



Ngoan Thất lại bay về phía trước, không bao lâu sau đã đuổi kịp Sở Tương Tương, chỉ thấy Tương Giang bay lên bầu trời, con rắn vội vàng uốn lượn, đi song song với Tương Giang.

Sở Tương Tương lắc đầu nói: “Ta cũng mất dấu rồi.”

Trên một ngọn núi nhỏ không biết tên bên rìa Đông Hải, Trúc Thiền Thiền và nam nhân đội nón che rơi xuống. Trúc Thiền Thiền ngã ngồi dưới đất, cô điều khiển Phi Lai phong đối phó với Ngũ Sắc Tiên Vương kỳ của Chu Thiên tử, bị phản chấn, thương thế cực nặng.

Thương thế của nam nhân đội nón che càng nặng, nhưng vẫn lảo đảo đứng dậy, giơ tay định đập xuống đầu cô nhưng bỗng dừng lại.

“Sư tỷ, sao ngươi lại bỏ ta lại?” Hắn nhìn bờ biển, sóng lớn rì rào, làm bọt sóng nổi lên.

Trúc Thiền Thiền thở phì phò, hạ giọng nói: “Ta nhất định phải sống sót, như vậy mới có thể báo thù. Cơ Mãn sống bao lâu thì ta cũng phải sống bấy lâu. Ta phải tự tay giết chết hắn. Tiểu Huy, tu vi của ngươi không đủ, ta không thể thể đưa ngươi tới Bỉ Ngạn, nếu không sẽ là hại ngươi...”

Nam nhân đội nón che im lặng, tên hắn là Phó Huy, phó dữ xuân huy.

“Vì sao ngươi không truyền cho ta tuyệt học bản môn?” hắn hỏi.

“Ta dạy ngươi nhập môn, ngươi cũng học rất tốt. Sư phụ cũng dạy ta như thế, người nói người chỉ dẫn vào cửa, tu hành là ở bản thân.”

Trúc Thiền Thiền ngồi dưới đất, ngẩng đầu lên cười nói: “Nếu ngươi hận ta vì chuyện này, cứ ra tay đi.”

Phó Huy nhìn đôi tay nhuốm máu của mình, một cảm giác khó tả dâng lên, mọi hận thù của mình đối với sư tỷ, đều không liên quan tới sư tỷ.

Hắn lại dò hỏi: “Sư tỷ, đệ học có tốt không?”

Trúc Thiền Thiền nhẹ nhàng gật đầu: “Đáng lẽ ra đệ nên buông bỏ thù hận với Cơ Mãn, sống một cuộc đời thoải mái sung sướng, Mối thù của sư phụ đã có ta gánh. Giết một lần không chết được hắn, ta sẽ giết lần hai, lần ba. Đệ thì khác, đệ bái sư chưa bao lâu thì sư phụ đã qua đời, giữa hai người không có nhiều tình cảm.”

Phó Huy nhìn cô, đúng là giữa hắn và sư phụ không có nhiều tình cảm, nhưng lại có cảm tình sâu nặng với sư tỷ.

Phó Huy đi về phía xa, ngồi xuống một tảng đá lẻ loi cạnh bờ biển, cách cô rất xa.

Thương thế của Trúc Thiền Thiền quá nặng, vừa đau lại vừa mệt, chẳng bao lâu sau đã ngủ say.

Ngày hôm sau, cô tỉnh lại giữa tiếng sóng biển, lảo đảo đứng dậy, toàn thân đau nhức.

Trúc Thiền Thiền phát động động thiên Nê Hoàn cung, cố gắng chữa trị thương thế trên người, chỉ thấy Phó Huy vẫn ngồi bên bờ biển.

Cô tập tễnh đi qua; “Tiểu Huy...”



Thiếu niên bên bờ biển quay đầu lại, gương mặt tươi cười: “Sư tỷ, đêm qua đệ đau lắm nhưng không dám lên tiếng, sợ đánh thức tỷ.”

Trúc Thiền Thiền thấy lúc hắn quay đầu lại, sau đầu xuất hiện một vệt sáng tinh tế, như vết cắt.

Trong lòng cô đau xót không thôi, muốn gọi nhưng gọi không ra tiếng, muốn khóc nhưng khóc không ra nước mắt.

Phó Huy vẫn như thiếu niên sáu ngàn năm trước, lại trở lại thời khắc tới bên cạnh cô xin học. Thiếu niên không sầu không lo, không nhiều phiền não.

“Sư tỷ, chúng ta về thôi.” Ánh mắt hắn ngây thơ, mang vẻ cầu khẩn.

“Được.” Cô cố nén nỗi bi thương, đáp ứng.

Gió biển thổi qua, trong gió có tiếng thở dài mãn nguyện, một tấm da người không còn chấp niệm bay phất phới trong gió, rơi xuống tay Trúc Thiền Thiền, gấp lại chỉnh tề.

Phía xa có tiếng nước chảy cuồn cuộn, một dòng sông chảy trên không trung, Sở Tương Tương phong hoa tuyệt đại đứng trên làn sóng đi về phía này.

Trúc Thiền Thiền đón gió biển, nhìn thấy trên bầu trời có con rắn lớn chậm rãi thò đầu khỏi tầng mây, trườn xuống hạ du.

Hứa Ứng tìm tới.

Trúc Thiền Thiền thu lại bộ da Phó Huy, đặt vào khu vực Hi Di của mình, lau nước mắt, lại mỉm cười nhìn Hứa Ứng đi từ trên đầu Ngoan Thất xuống.

Sở Tương Tương cũng từ trên không trung hạ xuống, dòng sông biến mất.


Ngược lại Ngoan Thất vẫn đang lơ lửng trên trời cao, thân thể giấu trong tầng mây, như ẩn như hiện.


Hắn quá khổng lồ, mấy năm qua tu luyện, lại được Trúc Thiền Thiền rèn luyện thêm, cộng với tổ pháp của Hứa Ứng, ăn được tiên dược ở Côn Lôn và tiên khí ở vực Thương Ngô, hình thể của hắn đã lớn tới mức khó mà giấu nổi.


Đương nhiên hắn có thể cưỡng ép thu nhỏ thân thể, hóa thành con rắn nhỏ cỡ đầu ngón tay, nhưng sẽ khiến hắn cảm giác khó chịu.


Hắn thích cảm giác buông lỏng như vậy.


Quả chuông bay xuống, chỗ vách chuông bị Ngũ Sắc Tiên Vương kỳ cọ qua vẫn tỏa tiên quang.


Trúc Thiền Thiền cúi người nói: “Không báo trước mà tùy tiện động vào Thất gia và ngài chuông, Thiền Thiền phụ lòng mong đợi của chư vị, kính xin tha thứ.”


Ngoan Thất cúi đầu cười nói: “Lúc trước mấy lần chúng ta tới nhờ cô luyện bảo, cô không nói hai lời lập tức ra tay giúp đỡ. Ngài chuông cũng là cô cứu về, cô tăng cường chúng ta tới trình độ hiện tại, lại dùng chúng ta đối phó với Chu Thiên tử. Nếu ân oán là một cộng một, vậy hai trừ một, rõ ràng là chúng ta còn nợ cô một ân tình.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK