Mục lục
Trạch Nhật Phi Thăng - Bản dịch Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn đưa lưỡi liềm cho Tiết Doanh An, ra khỏi ruộng rau hẹ, lệnh cho mấy đệ tử trên bờ ruộng tới thu rau hẹ đã cắt xong, đưa lên núi giao cho nhà bếp.

Lý Tiêu Khách giơ tay mời, cười nói: “Hứa đạo hữu, học vấn về ăn rau hẹ rất cao thâm. Đầu tiên ngươi phải để ý ruộng của mình, tránh cho loại không có mắt nhắm tới rau hẹ nhà ngươi, cắt rau hẹ của ngươi.”

Hứa Ứng gật đầu vỗ tay nói: “Cho nên nhất định phải đánh dấu tốt một mẫu ba phần đất của mình! Đầu tiên đánh dấu lên ruộng rau của mình, nói cho người khác biệt đây là ruộng rau hẹ mình trồng, các ngươi không được động vào!”

Lý Tiêu Khách cười nói: “Nếu có người khác tới cướp, đầu tiên phải dùng ngôn ngữ khuyên bảo, khuyên không được mới có thể đánh. Dù sao thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Cắt rau hẹ xong là có thể ăn. Ăn sống,giòn, cay, khi nuốt vào trong cổ họng còn giãy dụa, hương vị rất tươi.”

Cổ họng hắn nhấp nhô, có vẻ không chờ nổi: “Ăn chín càng tuyệt. Thi thoảng mới ăn sống một lần cho đã nghiền là được, đồ chín mới là chính đạo. Đầu tiên xin đề cử rau hẹ nướng.”

Hắn mỉm cười nói: “Chuẩn bị sẵn sàng dầu muối gia vị, cắm rau hẹ thành từng chuỗi, bôi hương liệu dầu muối, đặt lên lửa nướng. Lúc nướng còn có tiếng lép bép! Cắn một cái khóe miệng đẫm dầu, miệng nóng bỏng, cực kỳ ngon miệng.”

Ngoan Thất nghe hắn nói vậy chảy nước miếng, thầm nghĩ: “Có phải Lý Tiêu Khách nói tới rau hẹ thật không?”

“Nếu không thích ăn như vậy còn có thể xào lên ăn. Xào với thịt cũng được mà xào với trứng cũng được, xào như rau xanh cũng được, đều có vị mặn kỳ diệu, không phải thịt mà hơn cả thịt. Còn có thể làm sủi cảo, hấp bánh bao, nhân bánh nướng, muối mỡ lợn, đều thơm ngon!’

Lý Tiêu Khách nói: “Cách ăn rau hẹ tốt nhất là ăn cùng miến, cắt nát miến ra, trộn cùng rau hẹ, một miếng bánh phở rau hẹ thơm tới mức ngươi ngủ không yên!”

Ngoan Thất ngơ ngơ ngác ngác, dò hỏi: “Lý tiền bối, ngươi đang nói rau hẹ ư?”

Lý Tiêu Khách cười ha hả nói: “Ngươi nghĩ sao?”

Ngoan Thất cười nói: “Ta còn tưởng ngươi nói người.”

Lý Tiêu Khách la lên: “Thế chẳng phải ăn thịt người à? Có lý nào lại như vậy?”

Hứa Ứng dò hỏi; “Lý đạo hữu, vì sao chúng ta phải cắt rau hẹ ăn rau hẹ?’

Lý Tiêu Khách mỉm cười: “Rau hẹ ăn ngon, rau hẹ dễ nuôi, cắt một gốc rau hẹ vẫn còn lại gốc, ăn rau hẹ còn tráng dương, tăng cường thực lực của chúng ta, vì sao lại không ăn rau hẹ?”

Hứa Ứng nghe vậy cũng không nhịn được chần chừ, dò hỏi: “Lý đạo hữu nói rau hẹ thật à?”



Lý Tiêu Khách cười ha hả, rung hai tay áo, tăng tốc độ, nhanh chân đi lên trên núi, giọng điệu thản nhiên: “Ngươi cứ coi là rau hẹ đi.’

Quả chuông hưng phấn khó tả, nhanh chóng bay qua, bồng bềnh trên đỉnh đầu Lý Tiêu Khách, giúp hắn che nắng.

Hứa Ứng trầm ngâm, rảo bước đuổi theo hắn.

Tiết Doanh An từ phía sau chạy tới, cười nói: “Có phải sư phụ ta nói chuyện rất có triết lý không?”

Hứa Ứng cảm khái: “Đúng vậy. Một lời nói của sư phụ ngươi hơn cả ta đọc sách mười năm.”

Ngoan Thất không nhịn được nói: “A Ứng, ngươi có đọc sách đến mười năm đâu, đừng có bôi vàng lên mặt mình. Khi ngươi đi theo ta mới bắt đầu đọc sách, lúc trước chỉ là bất học vô thuật.”

Khóe mắt Hứa Ứng giật giật, thầm nghĩ: “Đạo văn chữ Ngữ không cần phá giải. Cứ để thêm một thời gian.”

Bọn họ đi lên núi, chỉ thấy tuy cái tên Cửu Thái lĩnh hơi dân dã, nhưng thật ra lại là một tòa kỳ sơn bất phàm, có nhiều cây cao đá tảng, suối phun thác chảy, thế núi cũng rất hiểm trở.

Kỳ lạ nhất là trong núi có một hẻm núi vắt ngang qua sườn núi, dưới hẻm núi sâu không lường được, một phía khác của hẻm núi giấu trong làn sương mù nồng nặc.

Lý Tiêu Khách đi phía trước, xuyên qua làn sương, thân hình biến mất. Hứa Ứng cũng đi theo sau, xuyên qua làn sương này,chỉ cảm thấy như xuyên qua vách ngăn không gian dày đặc, trong lòng hơi động.

Sau khi y ra khỏi làn sương, trước mặt là vầng mặt trời đang buổi chiều.

Đây là một thế giới khác.

Năm đó một loạt luyện khí sĩ như Lý Tiêu Khách tiến hành Thiên Nhân Cảm Ứng, thành lập cảm ứng với tồn tại cường đại và thần bí của thế giới khác. Những tồn tại cường đại thần bí đó truyền thụ cho bọn họ pháp môn giao cảm cao thâm hơn.

Kết quả, khi đó luyện khí sĩ và na thuật kết hợp, khai sáng ra Thiên Nhân Cảm Ứng, khiến cho bầu trời vặn vẹo, mặt đất bị xé rách, khiến thiên địa rơi vào thâm uyên.

Những tồn tại cường đại thần bí đó không giống với Thiên thần trên Thiên giới, mọi người gọi là Dị thần.

Hứa Ứng dừng bước nhìn sang thế giới khác, chỉ thấy một nửa khác của Cửu Thái lĩnh từ trên bầu trời nhô ra, rủ xuống nghiêng nghiêng, cách mặt đất của dị giới hơn mười dặm.

Y nhìn về phương xa, bầu trời xa xăm còn có dãy núi hồ nước, thậm chí còn có mặt biển xuất hiện trên bầu trời tàn tạ của dị giới.



Bầu trời đó không phải màu xanh lam mà là màu đỏ đen như máu bầm.

Không khí nơi này cũng cực kỳ dơ bẩn, trong không khí tràn ngập mùi thối của lưu huỳnh, hít thở thôi cũng khiến cổ họng cảm thấy khó chịu.

“Thiên địa linh khí ở nơi này có vẻ cực kỳ mỏng manh.”

Hứa Ứng cảm nhận, hầu như không cảm thấy bất cứ thiên địa linh khí nào, thậm chí mặt trời buổi chiều chiếu xuống cũng không có bao nhiêu tinh hoa thái dương!

Thế giới của Cửu Thái lĩnh có vẻ hoàn toàn không thích hợp cho việc tu luyện!

“Chẳng lẽ những luyện khí sĩ trong thiên địa bị phong ấn năm xưa cũng là rau hẹ của người khác?” Y nghĩ thầm trong lòng.

Hứa Ứng vừa nghĩ đến đây đột nhiên thấy phía sau có ánh sáng chiếu tới. Y quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một vầng thái dương khác từ từ bay lên sau lưng y.

Ánh nắng của vầng mặt trời vừa rồi không mang chút tinh hoa thái dương nào. Nhưng vầng mặt trời vừa mọc lên lại ẩn chứa tinh hoa thái dương nồng nặc, linh khí dồi dào.

Thực vật lúc trước còn nửa sống nửa chết, giờ sinh trưởng điên cuồng, đám động vật nhỏ trong núi lúc này cũng ra sức ăn uống!


Các đệ tử của Lý Tiêu Khách cũng ra ngoài, đón lấy vầng mặt trời này tu luyện. Không ngờ số lượng đệ tử của hắn lại không ít, có tới hai ba trăm người. Hứa Ứng thấy mọi người tế ra từng viên Kim Đan, lơ lửng giữa không trung, kim quang lấp lóe, Kim Đan đều được luyện tới mức cực kỳ thuần túy, tu vi mỗi người đều không kém!


Có một số đệ tử còn thi triển thần thông kiếm pháp, hết sức tinh diệu.


Hứa Ứng theo Lý Tiêu Khách đi thẳng về phía trước, chỉ thấy có đệ tử nhìn nhau qua quả núi, cách xa hơn mười dặm, khống chế phi kiếm giao chiến, kiếm pháp sắc bén, cực kỳ bất phàm.


Hứa Ứng dừng chân quan sát, tìm hiểu được một chiêu nửa thức từ kiếm pháp của họ, trong lòng thầm khen: “Lý Tiêu Khách đúng là đại tông sư! Kiếm thuật của hắn đã nhập đạo, đăng phong tạo cực!”


Lúc này trong hẻm núi có người tu luyện kiếm chiêu, hóa thành một luồng kiếm khí to lớn như rồng, bay dọc hẻm núi, thanh thế kinh người!


Con rồng kiếm khí đó do vô số kiếm khí tạo thành, quấn quanh người ngự kiếm, còn tinh diệu hơn cả cột kiếm mà Tiết Doanh An từng thi triển.


Con rồng kiếm khí của người này như rồng thật, có thể đổi hướng giữa không trung, biến hóa phức tạp, không thẳng thắn như kiếm thuật của Tiết Doanh An.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK