Mục lục
Quỷ Tam Quốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tây Vực, từ Hán đại, đã trở thành bước đi đầu tiên của Hoa Hạ trong nỗ lực mở rộng ra ngoài.

Xét cho cùng, con đường tơ lụa này khá phù hợp với trình độ phát triển sản xuất của Đại Hán lúc bấy giờ.

Kỹ thuật hàng hải phải đạt đến một mức độ nhất định mới có thể thông suốt ra Đông Hải và Nam Cương. Tuyết vực tuy có thể đi qua bằng đường bộ, nhưng so với Tây Vực, con đường ấy thật quá hiểm trở. Dù đến đời sau, không phải ai cũng có thể dễ dàng đi qua lại, có khi chưa đến nửa đường đã gặp chứng phản ứng độ cao mà bỏ mạng…

Do vậy, bước tiến Tây Vực thật sự vô cùng quan trọng.

Trước đây, Đại Hán khai thác Tây Vực không phải nhằm mở rộng lãnh thổ, mà để đối phó Hung Nô. Chính vì sai lầm này, khi Hung Nô suy yếu, Tây Vực cũng theo đó mà nhanh chóng mất đi tầm quan trọng. Sau đó, Hàn Dũ lại cho rằng Hoa Hạ “địa đại vật bá” (đất rộng của nhiều).

Ừm, tiên sinh Lỗ Tấn cũng từng nói điều tương tự, “địa đại vật bá.”

Rõ ràng, Hàn Dũ và Lỗ Tấn không phải kẻ xấu, nói Hoa Hạ đất rộng của nhiều cũng không sai. Nhưng vấn đề là có kẻ lợi dụng câu nói ấy để tô vẽ thêm, có kẻ cắt ghép, người không muốn thấy người khác khá hơn mình, chẳng khác gì đám tư bản thấy người bình thường kiếm thêm được một đồng mà đau đớn hơn cả mất đi ngàn vạn.

Thực tế, Hoa Hạ lại là một vùng đất nghèo nàn.

Nhìn lại lịch sử, so với những quốc gia có diện tích lớn khác, Hoa Hạ thật sự không có nhiều lợi thế.

Xứ Mỹ có nhiều than, nhiều khí, dầu mỏ cũng không thiếu, còn có cả dầu đá phiến. Địa hình bằng phẳng, thích hợp cho nông nghiệp.

Úc Đại Lợi nhiều sắt, nhiều khí, nhiều than. Khí hậu cực kỳ thích hợp cho chăn nuôi và nuôi trồng hải sản.

Đại Hùng Nga nhiều gỗ, nhiều dầu, nhiều khí, nhiều than.

Rồi nhìn lại Hoa Hạ, thiếu dầu, thiếu khí, thiếu than, đặc biệt thiếu than chất lượng cao, thiếu cả sắt và sắt chất lượng tốt. Đồng, bạc, vàng đều thiếu. Diện tích đất canh tác ít, địa hình đồi núi khiến việc cơ giới hóa nông nghiệp gặp nhiều khó khăn. Láng giềng xung quanh hơn hai mươi nước, phần lớn không phải những kẻ yên bình, từ thời cổ đại đã đánh nhau không ngừng, thù mới hận cũ không ít!

Với hoàn cảnh như thế, sao còn có thể mơ mộng tự mãn được?

Vì vậy, đối với Phỉ Tiềm, Tây Vực phải được mở ra!

Để cho Hoa Hạ đời sau có không gian rộng lớn hơn, bước này không thể không đi.

Nếu Trương Liêu chưa ra tay giết người ở Tây Vực, có lẽ hắn sẽ là một lựa chọn tốt cho chức Đô hộ Tây Vực.

Trương Liêu thận trọng, dũng cảm mà mưu trí, có thể nói là văn võ toàn tài, đủ để đảm đương trọng trách lớn.

Chỉ tiếc rằng Trương Liêu đã động thủ. Dù trong tình cảnh lúc đó, hắn có lý do chính đáng để hành động, nhưng đây không phải là cách thông thường.

Do đó, Thái Sử Từ giờ trở thành ứng cử viên chính.

Phải, ứng cử viên, nhưng không phải là duy nhất…

Nếu cần, Phỉ Tiềm có thể điều Giả Hủ tới, nhưng kẻ này thường thích chơi trò tâm lý, e rằng sẽ biến người Tây Vực thành trò đùa sống dở chết dở. Điều này sẽ có những tác động tiêu cực đến sự phục hồi nhanh chóng và phát triển của Tây Vực trong tương lai.

Bởi lẽ, có thể nhất thời không ai nhận ra, nhưng chẳng phải cả đời đều không thể nhận ra. Khi phương tiện trở thành mục đích, cuối cùng vẫn sẽ bị phản ngược mà thôi.

Phương cách của thời kỳ đặc biệt không phù hợp cho mọi hoàn cảnh.

Phỉ Tiềm cần một cách tiếp cận “phổ quát,” chứ không phải những hành động mang tính ứng phó tạm thời trong lúc nguy cấp.

Một thể chế chính trị muốn vững bền, ắt phải có sự phối hợp giữa văn và võ, giống như hai tay của một người. Nếu cứ lúc nào cũng lấy đao mà cắt bên này, chém bên kia, tuy có thể xử lý được vết thương và loại bỏ thịt thối, nhưng tại sao không chữa trị từ khi bệnh mới phát? Nếu đã có cách điều trị chính xác, cớ gì phải chặt tay, cưa chân?

Bệnh tật này, thậm chí còn kéo dài đến cả hậu thế.

Bước đi mà Phỉ Tiềm muốn thực hiện lúc này chính là bước đi mới cho Hoa Hạ. Tuy khó khăn, nhưng không thể không đi.

Thái Sử Từ cũng hiểu rằng mình phải theo bước Phỉ Tiềm, nhưng làm sao để hiểu rõ ý đồ của Phỉ Tiềm và thực hiện nó một cách chính xác, đó không chỉ đơn giản là câu nói “ta làm được” là có thể qua chuyện. Y cần phải chứng minh năng lực của mình trước mặt Phỉ Tiềm.

Thái Sử Từ nghĩ rằng Phỉ Tiềm chắc chắn không muốn đi con đường mà chính sự chỉ tồn tại khi người đứng đầu còn sống, rồi khi người đi thì chính sự cũng suy tàn theo. Chính vì thế mà Phỉ Tiềm rất cẩn trọng trong việc xử lý Lữ Bố. Do đó, Thái Sử Từ trong việc đối phó với Tây Vực cũng cần phải thận trọng, không thể tùy tiện mà “đốt lửa” ngay lập tức.

Nhưng cũng không thể không làm gì…

Như người xưa vẫn nói: “Quan mới lên nhậm chức, phải đốt ba đống lửa.”

Dường như ai cũng biết rằng việc làm như vậy không tốt, ai cũng hiểu rằng để thận trọng thì đừng vội vàng thể hiện khả năng của mình chỉ để đốt ba đống lửa mà phô trương thanh thế. Thường thì vì không nắm rõ tình hình, kết quả lại thất bại.

Lý thuyết lớn, ai cũng hiểu.

Nhưng nhiều khi, khi đã ngồi lên ghế, thì lại không thể kiềm chế được mà muốn “đốt” thử.

Nếu cứ mãi không hành động, thì người trên sẽ hỏi: “Này, tiểu nhân, ngươi xuống đó đã lâu, đã làm được gì rồi?”

Người dưới cũng sẽ hỏi: “Lão già này đang toan tính âm mưu gì đây, sao còn chưa ra tay?”

Rồi khi đốt, trừ kẻ bị đốt ra, mọi người đều cảm thấy thoải mái.

Thật thú vị, câu thành ngữ “Quan mới lên nhậm chức, phải đốt ba đống lửa” xuất phát từ đâu? Nguyên bản của nó thực ra là ba đám lửa của Gia Cát Lượng sau khi xuất sơn: trận Bác Vọng Phố, trận Tân Dã và trận Xích Bích.

Nhưng vấn đề là, ba đám lửa này là do La Quán Trung hư cấu ra…

Chúng thuộc về diễn nghĩa.

Trong lịch sử thực, ba đám lửa này không hẳn liên quan nhiều đến Gia Cát Lượng.

Trận Bác Vọng Phố, do Lưu Bị đích thân chỉ huy, mà thậm chí Lưu Bị không phải đốt quân địch, mà là tự đốt doanh trại của mình. Khi đó hai bên đối đầu lâu ngày ở Bác Vọng, Lưu Bị bất ngờ chuyển biến chiến lược, tự đốt trại mình rồi giả vờ rút lui. Hạ Hầu Đôn ra lệnh truy kích, phó tướng Lý Điển can ngăn, cho rằng đối phương có thể phục binh trong đám cỏ, nhưng Hạ Hầu Đôn không nghe.

“Khi Đôn cùng tiến công, gặp phải phục binh, bị đánh bại. Điển đến cứu, Lưu Bị thấy cứu viện tới, liền rút lui.” Nếu khi đó quân Lưu Bị không quá yếu, có khi đã phản công ngược đến tận thành Trường Xã!

Trận Bác Vọng Phố là một ví dụ kinh điển do Lưu Bị trực tiếp chỉ huy. Có vẻ như chỉ cần không phải là Tào Tháo đích thân dẫn quân, Lưu Bị hầu như luôn có thể đánh bại bất kỳ tướng nào dưới trướng Tào Tháo…

Nhưng khi Tào Tháo đến, Lưu Bị không còn cách nào khác, phải rút lui.

Vậy nên, trận lửa Tân Dã thực ra không hề tồn tại.

Còn trận lửa Xích Bích…

Cũng chỉ là vậy thôi.

Vì vậy, cái gọi là “ba đám lửa” chỉ là sự “đội mũ nhầm”, một đám “không hề có”, và một đám “đổi quả lấy trái”.

“Soga…” Người hiểu chuyện gật đầu liên tục, tỏ ra đã hiểu.

Còn trong hậu thế, câu “Quan mới lên nhậm chức, phải đốt ba đống lửa” thực ra chủ yếu là ám chỉ đến ba thứ: nhân, tài, vật.

Bởi lẽ nhân, tài, vật của một đơn vị chính là mạch sống của đơn vị ấy. Cho nên, khi một vị lãnh đạo mới nhậm chức, việc đầu tiên chính là thay thế chánh văn phòng. Chánh văn phòng thường là thân tín của lãnh đạo, không chỉ lo chu toàn công việc mà còn xử lý những việc mà lãnh đạo không tiện ra mặt. Đồng thời, chánh văn phòng có vai trò điều phối tổng hợp, cần phải chọn một người mới, người mà lãnh đạo tin cậy.

Tiếp theo, chính là bộ phận tài chính. Dù là một đơn vị hay một gia đình, từ xưa đến nay, ai quản tiền người đó có uy. Tài chính của một đơn vị cần phải được quản lý bởi người mà lãnh đạo tin tưởng, bởi nếu không, chỉ cần vài chiêu trò nhỏ cũng đủ khiến lãnh đạo gặp khó khăn. Rồi sau đó là nhân sự, xem xét sự đoàn kết của đơn vị. Bắt đầu từ phòng nhân sự, kế đến là thay đổi các lãnh đạo cấp trung.

Khi đã thay đổi hết nhân, tài, vật, lúc đó lãnh đạo mới thực sự nắm chắc quyền hành của đơn vị.

Nhưng điều này thực sự cần thiết sao?

Nhiều người cho rằng, sau khi một lãnh đạo tiền nhiệm đã đi qua, thì người trong đơn vị hầu như đều là thuộc hạ của vị đó, nên khi một lãnh đạo mới nhậm chức, công việc khó có thể thuận lợi. Vì thế, việc “Quan mới lên nhậm chức, phải đốt ba đống lửa” là điều không thể tránh khỏi và cần phải làm. Còn những việc khác, như thay đổi một số quy chế, cải thiện môi trường làm việc, treo vài băng rôn, khẩu hiệu, tất cả chỉ là để tạo nền cho ba đống lửa ấy.

Nhưng vấn đề là, đôi khi điều này có thể cần thiết, nhưng phần lớn những lúc đó, mọi việc lại bị phóng đại quá mức.

Phỉ Tiềm không muốn Tây Vực trở thành ví dụ đầu tiên bị “phóng đại” dưới tay mình.

Đối với Thái Sử Từ, y phải có hành động, nhưng không thể hành động tùy tiện. Là người kế nhiệm, y cần phải hiểu rõ con đường và phương hướng để tránh đi lệch đường.

Phỉ Tiềm hỏi Thái Sử Từ về chuyện của Lữ Bố và Tây Vực, thoạt nhìn như hỏi về Lữ Bố, nhưng thực ra là đang hỏi về cả chính sự của Tây Vực!

“Thần… ngu độn,” Thái Sử Từ cho rằng để Phỉ Tiềm tự quyết định vẫn tốt hơn, bèn thưa rằng: “Thần nhất thời chưa rõ, chỉ xin chủ công ban lệnh, thần nhất định tuân theo.”

Lời này nghe có vẻ hợp lý?

Đúng và khôn khéo?

Đây chính là chỗ mà Thái Sử Từ hơn hẳn Lữ Bố.

Nhưng cũng chính là nơi mà Thái Sử Từ chưa đủ khôn ngoan…

Vì thế, Phỉ Tiềm quyết định cho Thái Sử Từ một bài học nhớ đời.

Phỉ Tiềm cười nhẹ, giơ hai ngón tay, nói: “Nếu vậy, ta nghĩ rằng, việc Lữ Phụng Tiên ở Tây Vực, nên đối sự không đối người, nhưng cũng phải đối người không đối sự.”

Thái Sử Từ rõ ràng ngơ ngác, một lúc sau mới cúi đầu lạy, nói: “Xin chủ công chỉ điểm!”

Phỉ Tiềm khẽ gật đầu, đáp: “Điền Bá Định yêu người hiền mà giữ vững quân chủ, Bạch Công yêu người hiền mà làm loạn Kinh Châu. Yêu người hiền thì giống nhau, nhưng cách hành động thì khác. Công Tôn Hữu tự cắt chân mà tôn vinh Bách Lý Hề, còn Sửu Điêu tự hoạn mình mà nịnh bợ Hoàn Công. Hành động tự hại thì giống nhau, nhưng mục đích thì khác. Huệ Tử nói, ‘Kẻ điên chạy về hướng đông, kẻ đuổi theo cũng chạy về hướng đông. Họ đều đi về hướng đông, nhưng lý do đi về hướng đông lại khác nhau. Bởi thế mới nói, không thể không xem xét kỹ lưỡng người làm cùng việc.’ Tử Nghĩa hiểu rõ lẽ này chăng?”

Thái Sử Từ phần nào hiểu, nhưng cũng phần nào chưa rõ. Y suy nghĩ rất lâu, rồi dò hỏi: “Lời của Hàn Phi Tử có vẻ như bỏ qua sự việc mà coi trọng con người, nhưng ai biết được hướng đông này là hướng đông nào? Nếu nhìn theo sự việc, thì giống nhau, nhưng nếu nhìn theo con người, thì lại khác. Vậy điều này phải giải thích ra sao? Xin chủ công chỉ giáo thêm.”

Lời của Hàn Phi Tử thực ra muốn nói rằng nên chú trọng con người hơn là chỉ nhìn vào sự việc, bởi như Hàn Phi Tử từng nói, có thể một kẻ điên chạy về hướng đông, rồi một đám người cũng chạy theo hướng đông. Việc họ làm có vẻ giống nhau, nhưng người thì khác nhau. Thế nhưng, nếu nói như vậy chẳng phải sẽ mâu thuẫn với lời của Phỉ Tiềm trước đó rằng “đối sự không đối người” hay sao?

Phỉ Tiềm mỉm cười, “Việc là do con người mà thành. Như ta đã nói ngày hôm qua, con người nên tranh với trời, tranh với đất, tranh với người khác. Kẻ tranh ắt có điều cần làm, cũng có điều không thể làm. Đây chính là việc thành bởi con người… Thứ nhất, cần có tâm thế của kẻ làm nên đại sự, không vì gian nan mà sợ hãi. Thứ hai, cần có tâm trí tường tận, quan sát sự việc để thấu hiểu con người.”

Thái Sử Từ gật đầu đáp: “Quả đúng như vậy! Lúc ban đầu chưa hiểu người, ắt nên xem xét sự việc! Do đó có câu, đối sự không đối người. Khi đã hiểu rõ người, ắt nên xét đến người trước! Lúc ấy mới có thể nói, đối người không đối sự…”

Phỉ Tiềm gật đầu, “Tử Nghĩa đã hiểu được một phần.”

Thái Sử Từ sững sờ, hỏi: “Ý của chủ công là… vẫn còn điều gì chưa nói ra sao?”

Phỉ Tiềm khẽ gật đầu.

Thái Sử Từ cau mày, đăm chiêu suy nghĩ.

Thực ra trong truyền thống tư tưởng của Trung Hoa, người ta thường nghe thấy hai khái niệm dường như đối lập nhau: “đối sự không đối người” và “đối người không đối sự.”

Những người ủng hộ quan điểm “đối sự không đối người” cho rằng, yếu tố khách quan mới thực sự thể hiện sự công bằng, không thiên vị. Còn những người ủng hộ “đối người không đối sự” lại cho rằng, bản chất và khả năng của con người mới là yếu tố quyết định kết quả của sự việc.

Có người khi còn trẻ thì cho rằng “đối sự không đối người” là chân lý tối thượng, nhưng khi tuổi già, kinh nghiệm dày dặn hơn, lại quay sang nghĩ rằng “đối người không đối sự” mới là đúng đắn. Dĩ nhiên, cũng có người ngược lại, khi còn trẻ chỉ thích nhìn mặt đẹp trai, mỹ nữ, bất kể họ làm gì cũng đều đúng, ngay cả khi đánh rắm cũng thơm. Nhưng khi già đi, họ mới nhận ra rằng, ngay cả người đẹp cũng phải đi vệ sinh, và… vệ sinh của ai cũng có mùi.

Vì thế, dù là “đối sự không đối người” hay “đối người không đối sự,” cả hai đều là những cách suy nghĩ tập trung, theo lối giản lược.

Thế giới bao la, sự việc rối ren, lòng người phức tạp, nên ai cũng mong muốn có một phương pháp đơn giản, một khuôn mẫu chung để áp dụng vào mọi thứ một cách dễ dàng. Nhưng rõ ràng, điều đó không thể thực hiện được, và đây chính là điều mà Phỉ Tiềm muốn Thái Sử Từ hiểu khi cai trị Tây Vực.

Càng muốn đơn giản hóa, mô hình hóa, lại càng nhận ra Tây Vực không phải là nơi dễ dàng, không thể dùng khuôn mẫu chung để áp dụng.

Nhà Hán đã áp dụng chế độ quận huyện hơn ba, bốn trăm năm nay…

Chế độ quận huyện chính là một mô hình quản lý địa phương đơn giản.

Nhưng nếu áp dụng nó vào Tây Vực, liệu có thực sự hiệu quả?

Dĩ nhiên, nếu áp dụng mô hình này, có thể sẽ tiết kiệm được rất nhiều công sức và lo toan.

Giống như Thái Sử Từ “không hiểu thì hỏi,” rồi bày tỏ mong muốn để Phỉ Tiềm “càn khôn độc đoán.”

Nhưng một khi mọi chuyện bị tuyệt đối hóa, sẽ dẫn đến sai lầm.

Việc tuyệt đối hóa “đối sự không đối người” thực chất là một dạng cực đoan của chủ nghĩa hiện thực, bởi bề ngoài tuy đề cao sự công bằng khách quan, nhưng thực tế lại hướng đến một thứ cơ hội chủ nghĩa ngắn hạn. Bất kể là người tốt hay xấu, chỉ cần xem xét việc họ làm có phù hợp hay không, tương tự như việc chỉ nhìn vào lợi ích ngắn hạn trong sự việc đó. Nếu phù hợp, nếu lợi ích tương thích, thì họ sẽ trở thành đồng minh, cùng nhau tiến bước trong một chặng đường.

Việc khiến mỗi người dù bề ngoài làm cùng một sự việc, nhưng bởi vì người thực hiện và lý do thúc đẩy sự việc lại khác nhau, kết quả về sau cũng sẽ chẳng giống nhau. Có thể cùng nhau đi một đoạn đường thì cứ đi, nhưng đi được bao xa còn tùy thuộc vào việc khi sự việc tiếp theo đến, liệu đôi bên có còn chung quan điểm và tương đồng lợi ích hay không. Con đường trước đây dẫu có tốt đẹp đến mấy, tới ngã rẽ kế tiếp vẫn có thể đâm sau lưng nhau. Mọi chuyện đều dựa trên lợi ích mà tính toán, không có thù hận cá nhân, ai cũng có thể hợp tác rồi tan rã bất cứ lúc nào, chẳng ai phải suy nghĩ sâu xa.

So với điều này, việc “đối người không đối sự” không hẳn là một chiến lược, mà là một nguyện vọng.

Một nguyện vọng mà thực chất rất khó thực hiện.

Nếu tuyệt đối hóa nó, chắc chắn sẽ gây ra đại họa.

Nguyện vọng mong muốn thành công nhờ người, thực chất là đặt niềm tin rằng, dưới hàng loạt quan điểm khác nhau và lợi ích chồng chéo, con người vẫn giữ được bản chất của mình, và người đó đáng tin hơn những quan điểm hay lợi ích kia. Nguyện vọng này hướng về con người, cho rằng quan điểm có thể tạm thời mờ mịt, lợi ích có thể tạm thời chia rẽ, nhưng cuối cùng người đó vẫn là người đáng tin cậy, và sự việc do họ làm cũng có thể tin tưởng.

Nhưng điều đó có thể sao?

“Đối sự không đối người” khó ở chỗ nắm bắt sự việc.

Nếu sự việc không rõ, không minh bạch, không biết đúng sai, thì dù là chuyện lớn hay nhỏ, cuối cùng cũng trở thành ác chính.

“Đối người không đối sự” khó ở chỗ nhìn người.

Ai có thể dám chắc rằng mình luôn nhìn đúng người?

Dẫu một lúc nào đó có thể nhìn đúng một người, nhưng theo thời gian, sự việc thay đổi, con người cũng đổi thay. Lúc ấy, người thay đổi liệu còn là người trước kia không?

Khả năng nhận định một người thường thể hiện qua lý lịch, nhưng những điều không có trong lý lịch thì chỉ có thể kiểm nghiệm qua công việc. Nhưng để đánh giá một con người thực sự thế nào, không có phương pháp nào là hoàn toàn đáng tin.

Thái Sử Từ càng nghĩ càng thấy đau đầu, trước khi nói chuyện với Phỉ Tiềm, hắn vẫn nghĩ rằng mình đủ thông minh. Nhưng không ngờ càng nói chuyện, đầu óc hắn càng rối tung. Giờ đây, hắn cảm giác như trong đầu là một mớ tơ vò, càng suy nghĩ càng thấy bế tắc, có cảm nhận nhưng không thể nắm được đầu mối.

Phỉ Tiềm cười nói: “Làm sao có sáu hương và sáu trục? Văn nhân thì sao, võ nhân thì thế nào? Tử Nghĩa, không nên câu nệ. Nếu xét sự việc mà xét người, thì dễ mắc sai lầm vì cảm tình yêu ghét. Nếu xét người mà xét sự việc, thì dễ phán xét dựa trên lợi ích nhiều ít… Sĩ nông công thương, có phải là chiến tranh chăng? Có phải là không chiến chăng? Hồ nhân, Hán nhân, có gì khác biệt?”

Thái Sử Từ bỗng nhiên như bừng tỉnh, “Chủ công! Sáu hương sáu trục vốn là một thể! Sáu hương có thể thành sáu trục, ngược lại cũng vậy! Xác định hương không phải là hương, quyết định trục cũng không phải là trục! Nếu xét việc mà làm việc, thì sẽ lầm lẫn về con người! Nếu xét người mà làm việc, cũng sẽ lầm lẫn về sự việc!”

“Văn nhân và võ nhân cũng vốn là một thể!” Thái Sử Từ rõ ràng đã nắm bắt được điểm mấu chốt về Tây Vực, thần sắc đầy phấn khích, “Sĩ nông công thương đều quan trọng như nhau, không có trước sau, chiến cũng như vậy! Dưới trướng chủ công, vinh thì cùng hưởng, nhục thì cùng chịu! Lợi thì cùng hưởng, hại thì cùng chia! Tìm cái chung trong cái khác biệt, có thể làm thành một thể!”

“Chủ công!” Thái Sử Từ quỳ một gối xuống đất, cung kính bái lạy, thần sắc nghiêm trang, “Thần nhất định khắc ghi việc của Lữ Bố, lấy đó làm gương! Đặt đại cục lên hàng đầu! Thần sẽ coi Tây Hải và Trường An như một thể để thận trọng hành động! Thứ nhất, coi dân Tây Hải như người của quốc gia, định luật hương trục, củng cố các tiểu quốc. Thứ hai, trọng dụng cả bốn ngành mà không quên chiến tranh, dùng năng lực của quan văn để giám sát quyền lực, dùng sức mạnh của tướng võ để kiểm soát binh quyền! Thứ ba, nếu thần có chút nào tham ô, biếng nhác, dung túng tư lợi, thì xin tự trói mình trước mặt chủ công, muôn lần chết cũng không oán hận!”

“Hay! Tử Nghĩa đã hiểu thấu!” Phỉ Tiềm nâng Thái Sử Từ dậy, siết chặt tay hắn, “Tây Vực từ trên xuống dưới, giao cả cho Tử Nghĩa!”

Hai người nhìn nhau cười, nụ cười như bầu trời trên ải Ngọc Môn, trong sáng và thuần khiết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
acmakeke
16 Tháng năm, 2019 17:40
công nhận là hơi mất thời gian, mình ko phải fan ngựa giống như cũng muốn cu Tiềm cường em này
Chuyen Duc
15 Tháng năm, 2019 18:27
Thịt ờ trong giỏ rồi thịt sớm hay thịt muộn là tất yếu :))))
thietky
15 Tháng năm, 2019 10:48
em nó tính ra mới tầm 20-25 chứ mấy
cop1808
15 Tháng năm, 2019 10:17
"Chương 1288: Hán học", có 1 đoạn tác giả nói Thái Diễm là sống sờ sờ thiên tài trong thời Hán 99% mù chữ, thế mà có những người chỉ muốn đem nàng ra làm... Bác cứ yên tâm là còn lâu.
quangtri1255
15 Tháng năm, 2019 09:55
ĐM ai đó bỏ thuốc vào trà để main thịt em Diễm đi nà. cứ lề mà lề mề lâu v c l
quangtri1255
15 Tháng năm, 2019 07:19
Truyện này max hại não, truyện khác 1k4 chương đã nhất thống Trung Nguyên, thảo phạt du mục, đem quân đi đánh Tây Vực. Mà truyện này main còn chơi game làm vườn, vắt hết óc suy nghĩ sợ bị Viên Thiệu đem quân qua đánh
Chuyen Duc
13 Tháng năm, 2019 19:28
Truyện càng đọc càng hay... Kiến thức của tác giả ghê thật
thietky
12 Tháng năm, 2019 23:54
mấy lão ko đọc thấy đoạn nhân tâm khó dò, với tính cách lb mà nói dc mấy câu như khen phỉ tiềm thương gì gì đó thay. Xài như bình thuốc nổ, quan chức thì 2 tay đều nhau, giao binh cho nó khó khống chế
Nhu Phong
12 Tháng năm, 2019 22:09
Theo truyện ý nói...Khi bước lên tế đàn làm lễ nghĩa là Lữ Bố chính thức xác nhân làm thủ hạ dưới tay của Phỉ Tiềm chứ không còn là khách khanh, khách tướng nữa.... Cái vấn đề là làm sao phân tích được Trần Cung lại là gian tế của 1 trong 2 Viên...Trần Cung chưa thấy tiếp xúc gì với Viên Thiệu hay Viên Thuật gì cả... Thế mới nói đọc truyện này nổ não luôn....
Augustinous
12 Tháng năm, 2019 21:31
Ta thấy Lã Bố thực ra cũng không xấu. Vốn dĩ cũng không có nhiều tâm cơ, nhưng bị đàn em xúi bậy thì biết sao
thietky
12 Tháng năm, 2019 21:15
ko lẽ cho lã bố lên tế đàn rồi đặt thuốc nổ cho chết nhỉ
Nhu Phong
12 Tháng năm, 2019 11:28
Update 1 đống file 1 cục mình convert và đọc: PS: File 1 cục ko edit kĩ như post trên web nhé.... http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=111148&p=21317776#post21317776
Nhu Phong
11 Tháng năm, 2019 22:47
Kịp con tác.... Anh em đâu? Vãi đề cử ra nào....Kaka
Nhu Phong
11 Tháng năm, 2019 21:35
bỏ usb đốt chứ in ra bằng giấy thì đốt ko biết bao nhiêu tiền cho đủ
tuanpa
11 Tháng năm, 2019 21:31
Đến thời diểm 1k4 chương mà vẫn rất hấp dẫn. Con tác này viết khá quá. Lót dép hóng chương. :)
Nguyễn Minh Anh
11 Tháng năm, 2019 20:56
Lưu đại nhĩ còn chưa thua đến mức phải xuống Kinh Châu nhờ che chở mà.
hung_1301
11 Tháng năm, 2019 19:20
1k4 chương và khổng minh vẫn chưa ra sân. chắc di chúc lại khi nào chết con cháu đốt cái kết cho mình quá =))
tbviet
08 Tháng năm, 2019 20:59
Kiến thức lịch sử và triết học của tác giả tốt quá
Nhu Phong
06 Tháng năm, 2019 17:44
các bác nghiên cứu kĩ ***
cop1808
06 Tháng năm, 2019 15:19
"Chương 1288 : Hán học", Phỉ Tiềm để Thái Diễm làm Bình Dương Thạch Kinh, đã kéo Thái Diễm ra khỏi tâm lý bi thương rồi. "Chương 1321 : Xuân ý", Hoàng Nguyệt Anh đồng ý nghênh Thái Diễm vào nhà rồi, có điều còn vấn đề đại tang phải giảng cứu. Kết luận là sau 2 năm nữa có hi vọng.
quangtri1255
06 Tháng năm, 2019 09:39
Hoàng Nguyệt Anh làm chính cung rồi, có thái tử rồi. Thế khi nào thu sư tỷ vào hậu cung đây?
Obokusama
05 Tháng năm, 2019 17:30
cho nên việc gì cũng có mặt phải mặt trái của nó. Không có cái gì là vẹn toàn cả. Giải quyết được vấn đề này thì vấn đề khác sẽ ở chỗ nào đó phát sinh. Nhưng ít ra mà nói thì các vị ấy ít ra cũng được việc, giải quyết được nhiều vấn đề khó. Việc này cũng đủ khiến các vị được lưu danh sử sách chứ ko như nhiều vị vua chỉ tầm thường hoặc suốt ngày phá hoại.
thietky
04 Tháng năm, 2019 22:26
kỳ thực trong ls TQ mỗi vị vua vĩ đại ghi danh ls đều để lại hậu quả cho nhiều đời sau gánh như c1368 nói Hán vũ đế: như c 1368 bỏ pháp trị quốc thành chuyên chế độc tài (đức phục) Lý thế dân: tay này dc làm phim nhiều nhất nhưng trên thực tế truyền hết kỹ thuật ra ngoài. Nghiêm trọng nhất là thuật luyện sắt dẫn đến sau thời đường toàn phải đối đầu với quân địch giáp còn hơn cả ta(kim binh thiết giáp phù đồ) Tống khuông dận: công lớn thống nhất thời thập lục quốc: Làm võ tướng mất sức chiến đấu, cả nước thịnh văn khinh võ. Nên có chuyện Đại Tống trăm năm ko thắng dc trận nào(3000 kim binh hạ biện kinh với 10v quân ngự lâm quân chấm dứt thời bắc tống) Càn long; Lão này phim thì ae bjk rồi cứ khen công này công kia. Thực tế là cấm biển, cổ vũ tham quan, cấm trong quân dùng hỏa khí chỉ dùng cung. Nên mới có chuyện sau này quân thanh dùng máu chó đen phá yêu pháp là hỏa khí. Haha
Nhu Phong
04 Tháng năm, 2019 21:54
Chương mới cũng hay, mỗi tội con thì phá, mình thì lười....Mai edit khúc cuối nếu siêng
jerry13774
04 Tháng năm, 2019 21:11
có lẽ nhờ những chương giết công thần này sẽ phát triển theo hướng tướng của viên thiệu hợp tác với tiềm đánh nhau cầm chừng che mắt viên thiệu, để tiềm có thể ôm trọn phía tây nhìn chư hầu quan đông cẩu xự nhau
BÌNH LUẬN FACEBOOK