Cảnh tượng này làm Diệp Phàm vô cùng khiếp sợ.
Cao thủ Quân cảnh ngày thường khó gặp, nhưng ở đây lại có hơn 2-30 vị, thậm chí còn có cả cao thủ Vương cảnh, rốt cuộc Băng Tuyết Thần Quốc này là thế lực nào? Tại sao lại mạnh như vậy?
“Các vị, không phải các vị vẫn luôn bàn bạc tìm kiếm phu quân cho bổn hoàng hay sao?”
“Hôm nay bổn hoàng đã tìm được phu quân, đó là vị trước mặt này.”
Nữ Hoàng nói.
Nghe vậy, đám người này bàn tán sôi nổi.
Một vị trong năm lão giả Vương cảnh liếc nhìn Nữ Hoàng, nói: “Bệ hạ, ta nghe nói lúc trước có một người ngoại giới đột phá kết giới rơi xuống Băng Tuyết Thần Quốc, có phải người này hay không?”
“Đúng vậy!”
Nữ Hoàng gật đầu.
“Kết giới? Rơi xuống?”
“Không lẽ Băng Tuyết Thần Quốc này ở dưới núi tuyết?”
Diệp Phàm thầm suy đoán.
“Nếu hắn là người ngoại giới, lại đi vào nơi này, thân phận mục đích tuyệt không đơn giản, sao người như vậy có thể trở thành phu quân của bệ hạ?”
Vị lão giả này lạnh nhạt nói.
“Đúng vậy!”
Những người khác trong cung điện cùng gật đầu đồng ý.
“Hắn là người do trời cao ban cho bổn hoàng, nếu không tại sao hắn có thể đột phá kết giới xuất hiện ở đây? Tất nhiên là do trời cao sắp xếp, bởi vậy bổn hoàng mới chọn hắn làm phu quân, các vị không cần lo lắng.”
Nữ Hoàng nói thẳng.
“Bệ…”
“Tam trưởng lão, ngươi đang nghi ngờ bổn hoàng hả?”
Vị lão giả này còn định nói gì nữa, con ngươi lạnh lẽo của Nữ Hoàng nhìn về phía đối phương, cực có lực áp bách.
“Không dám.”
Lão giả biến sắc, cúi người nói.
“Nếu bệ hạ đã tìm được phu quân của mình, chúng ta kính bệ hạ một ly, chúc mừng bệ hạ!”
Vị Hàn Vương kia cầm ly rượu lên, nói.
Những người khác ở đây cũng nhấc ly kính rượu Nữ Hoàng.
Vị Nữ Hoàng kia cũng giơ ly rượu lên định uống cạn một ly.
“Chờ đã!”
Đột nhiên Diệp Phàm lên tiếng.
Mọi người nhìn về phía Diệp Phàm, Nữ Hoàng hỏi: “Ngươi làm gì?”
“Rượu này có độc!”
Diệp Phàm nhìn ly rượu trước mặt Nữ Hoàng, nói thẳng.
Mọi người có mặt ở hiện trường liên tục thay đổi.
Đặc biệt là Hàn Vương kia, hắn ta quát lớn: “Nhãi ranh, nói vớ nói vẩn gì vậy hả? Sao trong rượu này có thể có độc?”
“Nếu không có độc, không biết ngươi có dám uống nó không?”
Diệp Phàm cầm ly rượu trong tay Nữ Hoàng đi về phía Hàn Vương, đặt trước mặt đối phương.
“Ngươi…”
Sắc mặt Hàn Vương tối lại, căm tức nói.
“Sao? Không dám uống?”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Sắc mặt Hàn Vương liên tục thay đổi, hắn ta cầm lấy ly rượu, quát: “Nhãi ranh, ngươi bảo bổn vương uống thì bổn vương phải uống hả?”
Đột nhiên Hàn Vương hất ly rượu về phía Diệp Phàm, đồng thời tung một chưởng về phía hắn.
“To gan!”
Nữ Hoàng biến sắc, quát lớn.
Ầm!!!