Sở Cửu Ca nói xong liền rời đi.
Mà Diệp Phàm cầm tờ hôn thư, không khỏi thở dài: “Một vị hôn thê còn chưa đủ, mà còn có tới tận hai người cùng lúc, đúng là nghiệp chướng!”
Sau đó, Diệp Phàm rời khỏi quán cà phê, đang định tìm Đường Sở Sở thì có một bóng người lao tới, vẻ mặt kích động nói: “Diệp thiếu, không ngờ lại gặp được anh ở đây, tốt quá!”
“Là cậu?”
Diệp Phàm ngạc nhiên nhìn đối phương.
Người này không phải ai khác, chính là chủ tịch câu lạc bộ võ đạo của đại học Thiên Hải – Tạ Hạo!
Lúc trước, anh ta dẫn Diệp Phàm tới sàn đấu quyền anh ngầm nên mới gặp được Đại Hổ và Nhị Hổ.
“Diệp thiếu, lâu rồi không gặp, không ngờ lại gặp được ở đây!”
Tạ Hạo vui vẻ nói.
“Anh thay đổi không ít nhỉ!”
Diệp Phàm nhìn Tạ Hạo nói.
Hiện tại khí chất của Tạ Hạo thay đổi rất nhiều trên người toát ra một cỗ sát khí sắc bén, tuy anh ta đã cố gắng hết sức để che giấu nhưng cũng không thể gạt qua mắt Diệp Phạm!
Mặc dù trước kia Tạ Hạo biết một chút công phu giống như gà con mới nở, nhưng hiện tại anh ta đã trở thành một con đại bàng hung dữ!
“Diệp thiếu, lúc trước tôi đã nói, nhất định sẽ chăm chỉ luyện võ, để anh phải nhìn với cặp mắt khác xưa!”
Tạ Hạo nói.
“Ừ, anh quả thật khiến tôi phải nhìn với cặp mắt khác xưa!”
“Địa Cảnh thất trọng, được đấy!”
Diệp Phàm gật đầu.
Hiện tại thực lực của Tạ Hạo đã đạt tới Địa Cảnh thất trọng, so với ngày trước thì quả thật là tiến bộ thần tốc..
“Diệp thiếu quả nhiên lợi hại, chỉ cần liếc qua đã nhìn thấu thực lực của tôi!”
Lúc này, Tạ Hạo nhìn Diệp Phàm với ánh mắt khiếp sợ.
Nếu như nhìn thoáng qua có thể nhìn thấu thực lực của mình, vậy thực lực của Diệp Phàm có lẽ còn đáng sợ hơn cả anh ta tưởng tượng!
“Đúng rồi, Diệp thiếu, thực lực của anh mạnh như vậy, có định tham gia cuộc thi đấu Thanh Bảng lần này không?”
Tạ Hạo hỏi Diệp Phàm.
“Trận thi đấu Thanh Bảng? Đó là gì?”
Diệp Phàm tò mò hỏi.
“Thanh Bảng chính là danh sách đại diện cho thực lực mạnh hay yếu của giới trẻ Long Quốc.”
“Trong danh sách này tổng cộng chỉ có mười cái tên, cứ năm năm sẽ tiến hành một cuộc thi đấu để chọn ra danh sách Thanh Bảng mới, bất cứ ai trên ba mươi tuổi sẽ không được tham gia cuộc đấu.”
“Thanh Bảng này có lịch sử hàng trăm năm ở Long Quốc, chỉ cần được xếp hạng vào Thanh Bảng thì đều là thiên kiêu rực rỡ và xuất sắc nhất, cuối cùng khi tất cả họ trưởng thành đều trở thành lão đại.”
“Mà Thanh Bảng chỉ dành cho những võ giả trẻ tuổi mà thôi, có thể khiến bọn họ nhất cử thành danh, vinh quang tồn tại trên người, chỉ cần có thể có xếp hạng trong Thanh Bảng thì trong nháy mắt danh động bốn phương, trở thành con cưng của trời trong mắt vô số người.”
“Không đến một tuần nữa thì cuộc thi đấu của Thanh Bảng sẽ được tiến hành, tôi cũng đang định sẽ đi xem.”
“Diệp thiếu, anh muốn đi cùng không?”
Tạ Hạo giới thiệu với Diệp Phàm.
“Tôi không có hứng thú với mấy chuyện này.”
“Có bản lĩnh này không bằng tôi dành nhiều thời gian hơn cho vợ tôi.”
Diệp Phàm lắc đầu.
Hắn không có hứng thú với danh sách Thanh Bảng này.