Vị Thượng Tướng Lang quốc này la hét thảm thiết.
“Dám xâm phạm ranh giới giết dân ta, đáng chết vạn lần.”
Diệp Phàm gằn từng chữ một.
Vừa nói vừa vung kiếm tước từng miếng thịt trên người đối phương xuống, tiến hành lăng trì.
Cảnh tượng này làm mọi người chấn động.
Tesef liên tục kêu la thảm thiết, nói: “Ngươi… Ngươi không chết tử tế được, Lang quốc sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“Yên tâm, ta cũng không định buông tha cho Lang quốc các người!”
“Ai dám xâm phạm Long quốc, ta đều sẽ không bỏ qua!”
Diệp Phàm lạnh lùng quát, trên tay không ngừng vung lên.
Rất nhanh vị Thượng Tướng Lang quốc đã bị Diệp Phàm xẻo hết thịt trên người, biến thành một bôn xương.
Lúc này vô số chiến sĩ Lang quân xuất hiện.
Diệp Phàm nhìn đám người này, sát khí tản ra bốn phía.
Hắn xông thẳng ra ngoài điên cuồng chém giết đám chiến sĩ Lang quân.
Đám chiến sĩ Lang quân còn chưa kịp nã phát súng nào đã bị Diệp Phàm giết sạch.
“Diệp Phàm.”
Một tiếng quát lạnh băng vang lên.
Diệp Phàm nhìn về phía đó thì thấy hơn 6-7 vạn người tụ tập lại đây, bọn họ là quân Thiên Lang, cầm đầu là Chu Khiếu, cha của Chu Thiên Lâm.
“Ông là ai?”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Mày đã giết chết quân chủ quân Thiên Lang, đó là con trai tao.”
Chu Khiếu gằn giọng nói.
“Thì ra là cha của tên kia.” Diệp Phàm liếc nhìn đối phương.
“Tao luôn muốn tự tay giết chết mày báo thù cho con tao, đáng tiếc vẫn luôn không có cơ hội, không ngờ hôm nay mày tự đưa đến cửa.”
“Hôm nay tao muốn mày chết không chỗ chôn!” Chu Khiếu quát to: “Các tướng sĩ quân Thiên Lang nghe lệnh, giết!”
“Hiện tại đang đối đầu với kẻ địch mạnh nhưng ông còn muốn lợi dụng quân Thiên Lang để báo thù riêng.” Diệp Phàm lạnh lùng quát.
“Hừ, mày còn chưa biết đúng không, tao đã dẫn quân Thiên Lang đầu phục Lang quốc nên Lang quân mới có thể bắt được Tây Nam dưới sự trợ giúp của tao.”
Chu Khiếu lạnh lùng nói.
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Phàm trầm xuống, trong mắt lóe lên sát khí: “Ông cũng dám phản nước!”
“Phản nước thì sao? Con trai tao đã chết, chỉ cần có thể báo thù cho con tao, tao có thể trả bất cứ giá nào.” Chu Khiếu nói.
Phụt!
Ông ta vừa dứt lời, một tia sáng lạnh lóe lên rồi biến mất trước mặt ông ta, sau đó ông ta không biết gì cả.
Giây tiếp theo, đầu của Chu Khiếu lăn xuống đất, máu tươi phụt ra từ cổ.
“Kẻ phản nước, đáng chết.”
Diệp Phàm lạnh lùng quát, liếc nhìn về phía chiến sĩ quân Thiên Lang.
“Các người cũng muốn đi theo tên này phản bội chính quốc gia của mình, làm kẻ phản quốc sao?”
“Các ngươi làm vậy không làm thất vọng cha mẹ vợ con của mình sao?”
Đối mặt với sự chất vấn của Diệp Phàm, các chiến sĩ quân Thiên Lang trằm mặc.
“Nếu bây giờ các ngươi buông vũ khí còn có thể quay đầu, nếu không chỉ còn con đường chết.” Diệp Phàm quát to.
Sau khi suy nghĩ cặn kẽ, đám chiến sĩ quân Thiên Lang buông vũ khí xuống.
Bọn họ phản bội Long quốc bởi vì ngại với sự uy hiếp của Chu Khiếu, đối phương vừa đe dọa vừa dụ dỗ nên mới làm như vậy.
Bây giờ Chu Khiếu đã chết, bọn họ cũng chứng kiến thực lực đáng sợ của Diệp Phàm, cũng không muốn tiếp tục sai lầm nữa.”
“Một đám đáng chết.”