Một tia sấm sét ầm ầm vang lên.
Thanh kiếm của lão tổ điện Bồng Lai chém xuống, giống như cầu vồng xuyên qua mặt trời, không thể nào ngăn cản được, xé toạc không gian rồi chém thẳng vào Diệp Phàm.
Mặc dù Diệp Phàm vì tức giận mà điên cuồng cưỡng ép bộc phát sức mạnh, nhưng thực tế hắn vẫn kém xa đối thủ, nên đã bị một kiếm này đánh bay về sau.
Bụp! ! !
Diệp Phàm bay xa mấy chục mét, đập mạnh xuống đất, không ngừng hộc máu.
Nhát kiếm này đã khiến Diệp Phàm bị trọng thương, nếu như không phải thân thể của hắn cường đại, lại được Nhân Đạo Hộ Giáp bảo vệ, thì có lẽ nhát kiếm đã chém hắn thành hai mảnh, nhưng dù vậy hắn vẫn phải chịu đựng sự đau đớn chưa từng có.
Nhưng chỉ trong vài giây, Diệp Phàm dựa vào ý chí ngoan cường của mình lại một lần nữa đứng dậy, khóe miệng không ngừng chảy máu, vẻ mặt hung hãn, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào lão tổ điện Bồng Lai.
“Chết đi!!!” Diệp Phàm lại gầm lên một tiếng, lao về phía ông ta.
“Ngu ngốc!”
Sắc mặt lão tổ điện Bồng Lai tối sầm lại, ông ta lại vung kiếm lên.
Nhát kiếm này khiến tất cả mọi người có mặt ở đó đều cảm thấy ngạt thở, Diệp Phàm bị kiếm đâm trúng, hắn bay ra xa hàng trăm mét rồi đập mạnh xuống đất, điên cuồng hộc máu.
Nhát kiếm này đã khiến kinh mạch trong cơ thể Diệp Phàm bị đứt gãy, Trúc Cơ tầng thứ tám trong cơ thể cũng đã bị phá hủy!
Không còn căn cơ, cộng thêm kinh mạch khắp người đứt đoạn, Diệp Phàm chẳng khác nào trở thành một kẻ tàn phế!
Nếu không phải xương cốt trong cơ thể hắn dung hợp với xác rồng và hóa thành xương rồng, thì nhát kiếm này đã nghiền nát hắn thành bột phấn.
“Chủ nhân!”
“Thiếu chủ!!!”
Lúc này, đám người Đông Phương Hạo Thiên, Hiên Viên Bất Bại nhìn thấy bộ dáng thảm hại của Diệp Phàm, đồng loạt hét lớn.
Nhưng Diệp Phàm duỗi tay ra, cố gắng hết sức, vẫn như cũ dựa vào ý chí kiên cường của mình chậm rãi bò dậy.
Khoảnh khắc này, những người khác trong điện Bồng Lai nhìn thấy cảnh tượng này đều vô cùng kinh ngạc trước ý chí kiên cường của Diệp Phàm.
Ý chí của hắn quá mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức họ không thể tưởng tượng được!
Nếu là bọn họ, bị thương nặng như vậy, ngay cả thở cũng đã không thể, huống gì là đứng lên trên mặt đất.
Nhưng Diệp Phàm vẫn làm được, hắn dựa vào ý chí kiên cường của mình, đứng dậy rồi kéo lê thân thể bị thương nặng.
Diệp Phàm đứng đó, trên người chằng chịt vết thương, nhưng lại khiến người ta kinh hãi.
Lúc này, ánh mắt Lạc Trì Ngư nhìn Diệp Phàm cũng lóe lên.
Sắc mặt của lão tổ điện Bồng Lai rất khó coi, ông ta liên tiếp chém hai nhát kiếm, thế nhưng không thể giết chết chàng trai này mà hắn còn có thể đứng dậy, đây chính là một sự sỉ nhục và khiêu khích đối với ông ta!
“Khốn khiếp!!!”
Lão tổ điện Bồng Lai tức giận hét lên, ông ta tiến lên một bước, dùng toàn lực để áp chế Diệp Phàm, thậm chí còn thúc đẩy linh thức tấn công về phía hắn.
Rắc, rắc, rắc! ! !
Dưới sự trấn áp của lão tổ, hai chân Diệp Phàm vang lên từng tiếng nứt xương giòn tan, dần uốn cong về phía mặt đất, cơ thể hắn bị linh thức của đối phương đánh trọng thương, lại phun ra một ngụm máu, sau đó ngã rầm xuống đất.
Diệp Phàm nằm trên mặt đất, sắc mặt nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt, toàn thân đã bị trọng thương đến mức không thể tưởng tượng được!
Nhưng lão tổ điện Bồng Lai vẫn không ngừng tỏa ra uy lực để trấn áp Diệp Phàm, muốn đem hắn nghiền thành bột phấn để thể hiện uy quyền của mình!
Lúc này, trên núi Cửu Long đột nhiên bộc phát ra hơi thở cực kỳ khủng khiếp, giống như núi lửa phun trào vậy, trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ không gian, chim thú trong rừng núi nháy mắt biến thành hư vô.
Các sư phụ của Diệp Phàm đều cảm nhận được sự áp chế của luồng sức mạnh này, tựa như rơi vào địa ngục, sắc mặt từng người liền thay đổi, âm thầm phán đoán đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại đột nhiên bộc phát ra hơi thở đáng sợ như vậy?
“Tiểu Phàm gặp nguy hiểm rồi, lập tức đi bảo vệ thằng bé!”
“Nếu có chuyện gì xảy ra với Tiểu Phàm, mấy ông đều phải chết!”