Trong nháy mắt, cường giả vừa xuất hiện và Thiên Tiêu bị cỗ uy áp này đè quỳ dưới đất, miệng phun ra máu.
Lúc này, cả hai đều lộ ra biểu cảm vô cùng đáng sợ, nhìn về phía Diệp Phàm với ánh mắt không thể tin nổi.
Bọn họ vốn cho là thực lực của mình đã đủ mạnh, không ngờ đối phương đã đạt tới trình độ mà cả hai không thể nào sánh kịp!
Hắn ta mới chỉ hai mươi mấy tuổi, thực lực đã tới cấp độ như vậy, đơn giản là nghịch thiên!
Tin tức này mà truyền ra bên ngoài cũng đủ cho thế giới chấn động!
“Cậu...thực lực của cậu sao có thể mạnh như vậy?”
Vị cường giả của Thiên Phạt nhìn Diệp Phàm với vẻ khó tin
Ầm!!!
Diệp Phàm đi tới trước mặt đối phương, vỗ một chưởng lên khiến đầu của hắn ta bị nát bấy như quả dưa hấu.
Ánh mắt Diệp Phàm lạnh lùng về phía Thiên Tiêu, lạnh lùng nói: “Nói, tổng bộ Thiên Phạt ở đâu?”
“Nói ra, có lẽ tao tha cho mày một mạng!”
Diệp Phàm hờ hững nhìn chằm chằm Thiên Tiêu.
Hiện tại hắn chỉ muốn tìm ra tổng bộ Thiên Phạt, sau đó giết chết toàn bộ người của Thiên Phạt, bao gồm cả người đứng đầu để báo thù cho cha hắn.
“Không ngờ thực lực của cậu đã cao như vậy, không hổ là con trai của Diệp Thiên Long, tôi thua tâm phục khẩu phục, nhưng cậu muốn biết tổng bộ Thiên Phạt thì tự mình điều tra đi!”
Thiên Tiêu lãnh đạm nhìn Diệp Phàm.
Răng rắc!
Diệp Phàm trực tiếp vặn gãy cổ Thiên Tiêu, không nói nhảm.
Cứ như vậy, đường đường là thiếu chủ Thiên Phạt – tổ chức cấp SSS thế giới đã chết trong tay Diệp Phàm.
Sau khi Diệp Phàm giết chết Thiên Tiêu, hắn lập tưcs liên lạc với Xuân Lan.
Rất nhanh Xuân Lan xuất hiện, Diệp Phàm phân phó cô một số chuyện, đối phương mang theo thi thể Thiên Tiêu rời đi.
“Anh Tiểu Phàm, anh không sao chứ?”
Khi Diệp Phàm trở lại xe, Đường Sở Sở nhìn hắn quan tâm nói.
“Anh không sao!”
Diệp Phàm đè lại cảm xúc trong lòng, lên tiếng đáp.
“Anh Tiểu Phàm, anh nhất định có thể báo thù cho chú và dì, không cần gấp gáp!”
Đường Sở Sở an ủi.
“Ừ!”
Diệp Phàm gật đầu, nói: “Đáng tiếc ba mẹ anh không có cơ hội nhìn thấy em, nếu không bọn họ nhất định sẽ thích người con dâu này!”
“Em tin linh hồn chú dì ở trên trời sẽ nhìn thấy!”
Đường Sở Sở nắm chặt tay Diệp Phàm.
Lâm phiệt, một trong cửu đại môn phiệt.
Phiệt chủ Lâm phiệt ngồi trước mặt Lâm Báo.
“Phiệt chủ, thật sự muốn làm như vậy sao?”
Lâm Báo nhìn phiệt chủ Lâm phiệt hỏi.
“Uy nghiêm của Lâm Phiệt không thể khiêu khích, Bách Hoa Lâu lại dám xuống tay với thế lực Lâm phiệt, vậy thì càng không thể tha thứ, triệu tập đội ngũ, tự mình đi một chuyến, nếu bọn họ ngoan ngoãn đồng ý thần phục Lâm Phiệt, thì tha cho họ một mạng, phản kháng giết không tha!”
Phiệt chủ Lâm Phiệt uy nghiêm quát.
“Rõ!”
“Phiệt chủ, vậy gã Diệp Phàm kia nên xử trí như thế nào?”
Lâm Báo lên tiếng.
“Người này có quan hệ không đơn giản với Bách Hoa Lâu, trước tiên chiếm lấy Bách Hoa Lâu, sau đó mới giải quyết hắn!”
Phiệt chủ Lâm Phiệt lạnh lùng nói.
“Tôi hiểu rồi!”
Lâm Báo gật đầu.