“Vậy được, tôi lập tức liên lạc với người phụ trách Bách Hoa Lâu quận Hoài Giang, để bọn họ toàn lực phối hợp hành động với thiếu chủ!”
Xuân Lan trầm giọng nói.
“Ừ, đúng rồi Xuân Lan, lúc trước tôi bảo cô điều tra Long Quốc có những gia tộc nào họ Diệp, đã có kết quả gì chưa?”
Đột nhiên, Diệp Phàm hỏi.
Diệp Phàm vẫn luôn ghi nhớ chuyện liên quan tới thân thế của mình.
Theo như dì Thẩm kể lại, ba của hắn chắc là đến từ một gia tộc mạnh mẽ. Cho nên Diệp Phàm muốn điều tra rõ ràng lai lịch của ba hắn, có lẽ như vậy sẽ có thể tìm ra rốt cuộc là ai muốn ra tay tàn nhẫn với cả nhà bọn họ!
“Thiếu chủ, tôi đã điều động tổ chức tình báo của Bách Hoa Lâu rồi, tạm thời vẫn chưa tra ra được bất cứ gia tộc họ Diệp nào!”
Xuân Lan nói.
“Không có à?”
Diệp Phàm cau mày.
“Vì lâu chủ không ở đây, nên tôi không thể điều động quá nhiều tình báo của Bách Hoa Lâu.”
“Có điều nếu như Long Quốc thật sự có tồn tại gia tộc họ Diệp, thì rất có thể là gia tộc ẩn thế nào đó, cho nên tôi mới không tra ra được!”
Xuân Lan trả lời.
“Gia tộc ẩn thế?”
Ánh mắt Diệp Phàm lấp lóe.
“Thiếu chủ, ở trong Long Quốc có tồn tại rất nhiều gia tộc ẩn thế, lịch sử truyền thừa của bọn họ lâu dài, nội tình thâm hậu.”
“Có điều vì bọn họ vẫn luôn sống ẩn thế, rất ít khi xuất hiện ở thế tục, cho nên người biết đến bọn họ không nhiều, tin tức liên quan tới bọn họ cũng rất ít!”
Xuân Lan nói.
“Được, tôi biết rồi, cô tiếp tục điều tra!”
“Còn cả tin tức liên quan tới tổ chức Thiên Phạt kia cũng cố thu thập hết sức có thể!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Vâng!”
Xuân Lan gật đầu.
……
Trong Lâm Phiệt, một trong số chín đại môn phiệt Long Quốc!
Lâm Báo đứng trước mặt phiệt chủ Lâm Phiệt, báo cáo: “Phiệt chủ, bây giờ Lâm Lang Thiên không rõ tung tích, tôi đã phái người đi tìm rồi, nhưng không có bất cứ tung tích gì, đám người kia cũng đang tìm ông ta!”
“Con gái kia của ông ta thì sao?”
Phiệt chủ Lâm Phiệt nhắm hờ mắt, thản nhiên hỏi.
“Đám người kia vốn muốn bắt con gái của Lâm Lang Thiên, có điều bị thằng nhóc giết hại em trai của tôi cứu rồi, bây giờ con nhỏ đó chắc là ở cùng với thằng nhóc kia!”
Lâm Báo trầm giọng nói.
“Phái người đi dẫn cô ta về, còn người trẻ tuổi kia thì giết đi, mặc kệ thế nào Lâm Hổ cũng là người của Lâm Phiệt ta, không thể chấp nhận người ngoài ra tay!”
Phiệt chủ Lâm Phiệt mở mắt ra, trong mắt bắn ra một tia sáng khiếp người.
“Vâng, phiệt chủ!”
Lâm Báo gật đầu.
Còn ở Vũ Phiệt, sau khi tất cả người Vũ Phiệt phái đi đối phó với Diệp Phàm đều bị tiêu diệt, cũng khiến cho phiệt chủ Vũ Phiệt phẫn nộ.
“Phiệt chủ, thực lực tên này mạnh như vậy, sợ rằng lai lịch không nhỏ, chúng ta có cần điều tra thân phận của hắn chút không?”
Trong đại điện Vũ Phiệt, một trưởng lão Vũ Phiệt nói với phiệt chủ đang mặc một bộ áo choàng đen, mày rậm mắt to, toát ra vẻ uy nghiêm tối cao.
“Mặc kệ hắn có thân phận gì, dám khiêu khích Vũ Phiệt thì nhất định phải chết!”
“Thất hộ pháp, ông đích thân dẫn người đi, cầm đầu của hắn về đây!”
Ánh mắt của phiệt chủ Vũ Phiệt liếc về phía Thất hộ pháp Vũ Phiệt, ra lệnh.
“Vâng, phiệt chủ!”
Thất trưởng lão này gật đầu.
“Phiệt chủ, thuộc hạ đã tra ra được chỗ của một mảnh ngọc Rồng mới!”
Lúc này, một người đàn ông xuất hiện ở đây, quỳ ở trước mặt phiệt chủ Vũ Phiệt, nói.
“Ở đâu?”
Phiệt chủ Vũ Phiệt lạnh lùng hỏi.
“Ở trong Đoan Mộc Phiệt!”
Người đàn ông này nói.
“Đoan Mộc Phiệt?”