Diệp Phàm và Tử Hồ Long Quân đi xuyên qua hành lang dài trong hồ đến trong đình.
Diệp Phàm nhìn người đàn ông đưa lưng về phía hắn, ăn mặc theo phong cách cổ trang, lạnh nhạt nói: “Ông là người muốn gặp tôi?”
Người đàn ông xoay người này, mỉm cười nói: “Diệp công tử, tại hạ là Mai Nhược Sơn, gia chủ nhà họ Mai Đế Đô.”
“Ông tìm tôi có chuyện gì?” Diệp Phàm hỏi thẳng.
“Diệp công tử, mời ngồi.”
Mai Nhược Sơn mời Diệp Phàm ngồi xuống, hai người ngồi trước một cái bàn tròn, trên bàn cắm một nén hương, để hai bộ ấm trà.
Tử Hồ Long Quân chủ động pha trà cho hai người.
“Diệp công tử nếm thử Bích Loa Xuân, trăm năm mới mọc ra ba lá.”
Mai Nhược Sơn cầm chén trà nhấp một ngụm, giới thiệu cho Diệp Phàm.
Diệp Phàm cầm chén trà, nhấp một ngụm, nói: “Tôi không muốn nghe vô nghĩa.”
“Diệp công tử còn trẻ lại có thiên phú xuất chúng như vậy, sau lưng còn được nhiều vị đại sư dạy dỗ, đúng là kỳ tài.”
“Con người của tôi lại rất thích tài, bởi vậy hy vọng Diệp công tử có thể gia nhập nhà họ Mai, trợ giúp tôi tạo dựng sự nghiệp lớn.”
Mai Nhược Sơn để chén trà xuống, nói thẳng.
“Cùng tạo dựng sự nghiệp lớn? Ông muốn làm gì? Muốn làm Hoàng đế?”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Tôi muốn khống chế thế giới này trong tay.”
Mai Nhược Sơn nói.
“Dã tâm không nhỏ, nhưng tôi không có thời gian chơi với ông.”
Diệp Phàm đứng dậy định rời khỏi.
Lúc này bên hồ xuất hiện một đám người, tay cầm vũ khí, ngăn chặn hành lang.
“Nếu ông muốn mời chào tôi, có lẽ biết rõ thực lực của tôi, ông cảm thấy chỉ bằng bọn họ có thể ngăn cản được tôi?”
Diệp Phàm khinh thường nói.
“Đúng là bọn họ không ngăn được Diệp công tử, nhưng Diệp công tử cảm thấy hiện tại cậu còn có thể dùng toàn lực không?”
Mai Nhược Sơn mỉm cười nói.
Diệp Phàm nhìn chằm chằm ông ta, nói: “Ông bỏ thuốc? Nhưng tại sao trong trà không có độc?”
“Bên trong nước trà không có độc, nhưng nếu ngửi xong mừi hương này, lại uống nước trà sẽ tạo thành một loại độc độc đáo, loại độc này không lấy mạng cậu, nhưng sẽ làm cậu không thể dùng sức trong một canh giờ.”
Mai Nhược Sơn nói.
“Nhuyễn Cân Tán!” Diệp Phàm nói.
Mai Nhược Sơn nghe vậy thì rất ngạc nhiên: “Không ngờ công tử cũng biết loại thuốc này.”
“Tất nhiên là biết, tôi còn chơi với nó lúc 10 tuổi.”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Nghe vậy, Mai Nhược Sơn nhíu mày, nhìn về phía Tử Hồ Long Quân.
Tử Hồ Long Quân hơi do dự, cuối cùng vẫn ra tay.
Tử Hồ Long Quân vừa ra tay đã bị Diệp Phàm bóp cổ, lạnh nhạt nói: “Tại sao phản bội điện Long Vương?”
“Cậu không bị gì?”
Mai Nhược Sơn khiếp sợ nói.
Diệp Phàm nhìn Tử Hồ Long Quân, lạnh lùng nói: “Cô biết kết cục của kẻ phản bội không?”
“Cô ta đã là người của tôi từ lâu rồi.” Mai Nhược Sơn nói.
“Thiếu chủ, xin lỗi, đều do năm đó tôi bị ông ta dụ dỗ nên mới bị khống chê,s phản bội điện Long Vương, ngài giết tôi đi.”
Tử Hồ Long Quân nói.
Rắc!