“Đây chỉ là chút bài học để các người nhớ kỹ, dù có là huyết mạch của hoàng tộc, nhưng chưa chính thức nhận tổ quy tông, thì không có tư cách giết người của hoàng!”
Người đàn ông trung niên nhìn Cơ Như Yên lạnh lùng nói.
“Dẫn đi!”
Sau khi người đàn ông lên tiếng, đám cường giả phía sau trực tiếp đi về phía Cơ Như Yên.
“Ngay cả con gái ruột của mình cũng có thể ra tay, đúng là tuyệt tình!”
Trần Sư Sư cười tự giễu, vẻ mặt lạnh lẽo, ánh mắt lộ ra vẻ kiên định: “Hôm nay cho dù tôi cũng sẽ không để cho các người mang Như Yên đi!”
“Bách Hoa Vệ, dẫn tiểu thư đi!”
Trần Sư Sư gầm lên một tiếng, trên người bà phát ra một cỗ khí tức khủng bố rồi lao về phía người đàn ông, năm Bách Hoa Vệ cũng tấn công cùng lúc.
“Mẹ!”
Vẻ mặt Cơ Như Yên thay đổi, cô lớn tiếng gọi Trần Sư Sư.
Lúc này đội trưởng Bách Hoa Vệ đỡ Cơ Như Yên dậy, lui ra phía sau.
Đám người của Cơ Hoàng nhanh chóng lao về phía Cơ Như Yên.
Bách Hoa Vệ xông thẳng lên ngăn cản.
Bịch!
Vẻ mặt người đàn ông trở nên lạnh lẽo, trong tay cầm một thanh kiếm sắc bén còn chưa ra khỏi vỏ.
Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch!
Trong phút chốc, sáu tiếng vang như sấm truyền tới.
Trần Sư Sư và ngũ đại hoa của Bách Hoa Lâu cùng lúc bị thánh kiếm trong tay người đàn ông đánh bay ra ngoài.
Cả sáu người ngã xuống đất, nôn ra máu.
Lúc này, đội trưởng Bách Hoa Vệ đỡ Cơ Như Yên đi về phía mật đạo trong Bách Hoa Lâu, các thành viên Bách Hoa Vệ khác ngăn cản người của Cơ Hoàng.
“Muốn chết!”
Người đàn ông kia vọt tới với vẻ mặt lạnh như băng, kiếm trong tay không ngừng vung ra, giết chết đám thành viên của Bách Hoa vệ!
Cao thủ của Bách Hoa Vệ khi đối mặt với người đàn ông trung niên này, ngay cả một chiêu của đối phương cũng không ngăn được, toàn bộ ngã xuống đất chết thảm.
“Đuổi theo!”
Người đàn ông trung niên nhìn Cơ Như Yên biến mất liền truy đuổi, những cao thủ khác cũng theo chân!
“Như Yên, con nhất định không được xảy ra chuyện!”
Trần Sư Sư nằm trên mặt đất với gương mặt trắng bệch.
Đối với chuyện xảy ra ở Bách Hoa Lâu, Diệp Phàm không biết gì hết.
Lúc này hắn đang ngồi máy bay đến quận Thiên Thục ở Tây Nam rồi!
Trải qua chuyến bay dài tầm sáu, bảy tiếng đồng hồ, Diệp Phàm và bốn cô gái Đường Sở Sở, Trần Tiểu Manh, A Cơ, Tôn Tiểu Tiểu, ngoài ra còn có U Ảnh, đã tiến vào châu Thành Thục ở quận Thiên Thục!
Cả đám mang hành lý, rời khỏi sân bay.
"Nhiều người đẹp ghê ta!"
Mấy người Diệp Phàm vừa ra ngoài, đang chuẩn bị gọi xe thì một thanh niên ngồi trên chiếc Lamborghini cách đó không xa đã chú ý đến bốn cô gái Đường Sở Sở, ánh mắt lóe sáng, nhấc chân đi qua.
"Chào bốn người đẹp, các em muốn gọi xe hả? Để anh đây đưa mấy em một đoạn nhé?"
Thanh niên kia đi đến đối diện bốn cô gái, vừa nói vừa bấm chìa khóa của chiếc Lamborghini, nhân cơ hội khoe khoang một phen.
Nếu là trước đây, mấy cô gái kia sẽ lập tức chủ động leo lên siêu xe trăm vạn, sau đó mặc cậu ta muốn làm gì thì làm!
Một chiêu này, lần nào cũng bách phát bách trúng.
Thế nhưng khiến thanh niên không ngờ là đối mặt với chiếc Lamborghini, bốn người đẹp này vẫn thờ ơ như cũ, thậm chí còn không thèm liếc nhìn luôn cơ!
"Bốn người đẹp, ở đây đông đúc không dễ bắt xe đâu, để anh đây đưa các em một đường đi mà, miễn phí, không thu tiền!"