“Diệp công tử, trước đây tiểu thư đã nói với tôi về anh, xin anh hãy cứu tiểu thư nhà tôi!” Tiểu Thanh nhìn Diệp Phàm, không ngừng cầu xin.
“Tiểu Phàm ca ca, hãy giúp Thượng Quan tiểu thư đi!” Đường Sở Sở nhịn không được nói.
“Dẫn tôi đến phủ Hán Vương!” Diệp Phàm nói thẳng.
Sau đó Tiểu Thanh dẫn Diệp Phàm tới đó.
Hán Vương là một trong tám vị vương của Long Quốc, đồng thời cũng là kẻ biến thái nhất!
Hán Vương này thích nhất là sắc đẹp, hơn nữa còn thích thực hiện đủ loại tra tấn biến thái đối với phụ nữ, danh tiếng xấu xa của ông ta nổi tiếng khắp Đế Đô, đến nỗi tiểu thư của các gia tộc không dám xuất hiện trước mặt Hán Vương vì sợ bị ông ta nhắm trúng!
Thế nhưng với địa vị và quyền lực của Hán Vương nên không ai dám nói gì ông ta !
Lúc này, trong một căn phòng ở phủ Hán Vương.
Thượng Quan Lưu Ly đang bị trói trên một cái giá hình người, trước mặt đặt một đống dụng cụ biến thái.
Có hai người đàn ông ngồi ở một bên, một người đã lớn tuổi, mặc áo sơ mi trắng, toát ra hơi thở rất dâm đãng!
Ông ta chính là Hán Vương!
Người còn lại thì trẻ tuổi, để tóc dài, ánh mắt mang theo sự nham hiểm, khiến người khác cảm thấy gã ta khá nguy hiểm.
“Tây Môn thiếu gia, cậu cảm thấy nữ nhân này như thế nào?” Hán Vương hỏi tên trẻ tuổi.
“Không tệ, khá tốt đấy!” Gã ta gật đầu.
Gã ta chính là đại thiếu Tây Môn Vũ của Tây Môn Phiệt, mà Tây Môn Phiệt đứng thứ hai trong cửu phiệt của Long Quốc.
Hán Vương được một tay Tây Môn Phiệt nâng đỡ, sở dĩ thích mỹ nhân phần lớn là do đưa cho vị đại thiếu Tây Môn này!
Tây Môn Vũ đứng dậy, đi đến trước mặt Thượng Quan Lưu Ly, đưa tay vuốt ve gò má mịn màng của cô ta, cảm thán: “Đúng là quốc sắc thiên hương!”
“Bỏ tay ra!” Thượng Quan Lưu Ly lạnh lùng hét lên.
“Ồ, lại còn là nữ nhân đanh đá, được lắm, nữ nhân như vậy chơi đùa mới thú vị chứ!”
“Bảo bối, hôm nay tôi sẽ cho em biết cảm giác thế nào là phụ nữ chân chính!”
Tây Môn Vũ cười đê tiện rồi lập tức cởi quần áo của Thượng Quan Lưu Ly.
“Không xong rồi!”
Đột nhiên, có một tiếng kêu gấp gáp từ bên ngoài vang lên.
“Có chuyện gì vậy?” Tây Môn Vũ khẽ cau mày, không hài lòng nói.
“Tôi đi xem!”
Hán Vương vội vàng đi mở cửa, nhìn thuộc hạ quát: “Bổn vương không phải đã bảo không có việc gì thì đừng quấy rầy bổn vương sao? Muốn chết à?”
“Vương gia, có người xông vào phủ!” Thuộc hạ vội vàng nói.
“Xông vào?”
“Ai dám xông vào?”
“Đang nói nhảm cái gì vậy? Đây là phủ Hán Vương, ở đây ai dám gây sự chứ?” Hán Vương ngạc nhiên hỏi.
“Tôi dám!” Đột nhiên, có một giọng nói âm trầm từ xa truyền đến.
Một đám hộ vệ của Hán Vương bay tới, đập xuống đất không ngừng nôn ra máu, trong khi Diệp Phàm từng bước đi về phía trước, tản ra sát khí lạnh lẽo.
“Cậu là ai? Dám đột nhập vào vương phủ của bổn vương, lá gan cũng lớn đó!”
“Người đâu, giết hắn!” Hán Vương hét lớn.
Xoẹt, xoẹt, xoẹt! ! !
Lúc này, toàn bộ cường giả do Hán Vương bồi dưỡng liền xuất hiện ở đây, trong đó có rất nhiều cường giả có tên trong bảng Tông Sư.
Bọn họ nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm rồi trực tiếp ra tay.
“Cút!!!” Diệp Phàm quát lên.
Chỉ một chữ ngắn gọn đã áp đảo tất cả.
Phồng phập! ! !
Đám cường giả của Hán Vương ngay lập tức bị trấn áp tại chỗ, quỳ rạp xuống đất, điên cuồng nôn ra máu.