Phụt!!!
Thủ lĩnh Thiên Võng bị tát bay ra xa hơn mười mét, ông ta nằm trên đất rồi phun ra máu, trên mặt hằn rõ dấu năm bàn tay!
Lúc này, tất cả mọi người đều hoảng sợ, ai nấy đều không thể tin nổi.
“Mày…”
Thủ lĩnh Thiên Võng tức giận nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
Ông ta đường đường là thủ lĩnh Thiên Phạt, vậy mà lại bị đánh trước mặt bao nhiêu người như vậy, hơn nữa còn là một thằng ranh vắt mũi chưa sạch, điều này còn nhục nhã hơn cả việc ông ta bị Long Vương đánh cho thiệt hại nghiêm trọng!
“Năm đó Ngũ sư phụ không diệt Thiên Võng, các người nên biết đủ, vậy mà còn dám bước chân vào Long Quốc, còn mưu đồ tiêu diệt điện Long Vương!”
“Ai cho ông dũng khí tự tin vậy?”
Bốp!!!
Diệp Phàm nhìn thủ lĩnh Thiên Võng, gằn từng câu từng chữ.
Dứt lời, hắn lại vung tay tát đối phương.
Thủ lĩnh Thiên Võng muốn trốn nhưng khi cơ thể ông ta phản ứng kịp thì cái tát của đối phương đã giáng xuống!
Lần này, thủ lĩnh Thiên Võng lại bị tát bay ra ngoài!
Nhìn thủ lĩnh Thiên Võng giống như một đứa trẻ con bị Diệp Phàm tát tới tát lui, tất cả người của Thiên Võng đều ngây ra như phỗng.
Những người khác cũng hoảng sợ, âm thầm nuốt nước miếng!
“Khốn kiếp, tao…”
Bốp!!!
Thủ lĩnh Thiên Võng bị tát hai bạt tai liên tiếp, ông ta giận dữ hét lên với gương mặt đầy dữ tợn.
Chỉ là còn chưa kịp nói xong, lại thêm một cái bạt tai giáng tới, lại bị đánh ngã xuống đất!
Phụt!!!
Thủ lĩnh Thiên Võng té xuống đất, miệng không ngừng phun ra máu, cả khuôn mặt đã da tróc thịt bong.
“Chủ nhân!”
Lúc này, hai hộ pháp Thiên Võng hét lớn.
“Lên, bảo vệ chủ nhân!”
Bọn họ trực tiếp xông lên, đám Thiên Vương của Thiên Võng từng người từng người lao về phía Diệp Phàm!
Lúc này, Đại Hổ và Nhị Hổ cũng ra tay, bọn họ vung quyền đối đầu với hai vị hộ pháp.
Ầm ầm!
Hai tiếng vang truyền tới.
Cơ thể hai gã hộ pháp bị đánh bay ra ngoài, bọn họ nằm trên đất hộc máu.
Ngay sau đó, Đại Hổ và Nhị Hổ đã giết chết toàn bộ đám Thiên Vương.
Nhân có hội này, thủ lĩnh Thiên Võng đứng dậy, ông ta nhìn Diệp Phàm bằng ánh mắt lạnh như băng, không nói lời nào mà xoay người rời đi!
Rõ ràng, thủ lĩnh Thiên Võng cũng sợ hãi!
Mặc dù Diệp Phàm chỉ tát ông ta mấy cái nhưng cú tát kia khiến thủ lĩnh Thiên Võng biết rõ thực lực của đối phương mạnh hơn mình rất nhiều, nếu không thì ông ta cũng sẽ không bị hắn làm nhục như vậy!
Thế nên thủ lĩnh Thiên Võng mới nhịn lửa giận rời đi, nếu vẫn tiếp tục ở lại đây thì ông ta chỉ càng thêm nhục nhã!
“Ai cho phép ông đi vậy?”
Ngay khi thủ lĩnh Thiên Võng rời khỏi nơi này, giọng nói lạnh như băng của Diệp Phàm quanh quẩn bên tai.
Sắc mặt của thủ lĩnh Thiên Phạt thay đổi, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Phàm: “Ranh con, mày đừng có ức hiếp người quá đáng!”
“Tôi bắt nạt ông đấy thì làm sao?”
Diệp Phàm khinh thường nói.
“Mày…”