"Anh Tiểu Phàm, có chuyện gì sao?"
Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm, hắn nói: "Ừm, có chút việc cần xử lí, nhưng anh sẽ đến buổi giao lưu thương nghiệp kia trước."
"Anh Tiểu Phàm, anh có việc thì anh cứ xử lí đi, phía giao lưu thương nghiệp để em đi là được, hơn nữa anh không hiểu những thứ này, đi cùng sẽ rất chán."
Đường Sở Sở nói thẳng.
"Vậy cũng được, anh để U Ảnh đi cùng em, anh xử lí xong bên này sẽ đến tìm em."
Diệp Phàm nói.
Sau đó Đường Sở Sở, Tôn Tiểu Tiểu và U Ảnh cùng nhau rời đi.
"Công tử, ngài…"
Lúc này Hướng Khôn không nhịn được mà nhìn Diệp Phàm hỏi.
"Anh muốn hỏi tôi là ai, tại sao lại có nhẫn Long Vương đúng không?"
Diệp Phàm nói thẳng.
"Công tử không phải là…"
"Không sai, điện chủ điện Long Vương chính là Ngũ sư phụ của tôi!"
Hướng Khôn còn chưa nói xong đã bị Diệp Phàm ngắt lời.
Vù!
Hướng Khôn lập tức thay đổi sắc mặt, ánh mắt ngưng lại, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Diệp Phàm.
"Thuộc hạ tham kiến thiếu chủ!"
Hướng Khôn trực tiếp quỳ xuống nói với Diệp Phàm.
"Đứng lên đi."
"Tôi hi vọng anh có thể giữ bí mật thân phận của tôi, nếu không Hạng Viễn Sơn chính là kết quả của anh, hiểu chưa?"
Diệp Phàm liếc mắt nhìn Hướng Khôn.
"Thuộc hạ đã hiểu, thuộc hạ chắc chắn sẽ câm như hến!"
Hướng Khôn vội vàng nói.
Diệp Phàm đến Bách Hoa Lâu.
Tại khu vực trung tâm thành phố Giang Thiên, một tòa nhà có kiến trúc vô cùng tráng lệ đang đứng sừng sững.
Đây cũng chính là Bách Hoa Lâu của thành phố Giang Thiên, cũng là phân bộ Bách Hoa Lâu ở quận Nam Thiên.
Lúc này, ở trong một căn phòng của Bách Hoa Lâu, mùi hormone sau trận chiến kịch liệt quanh quẩn khắp phòng.
Trên giường là một đôi nam nữ.
Nam chính là một người đàn ông trẻ tuổi khoảng hai mươi tuổi, nữ hơn ba mươi tuổi, là một người phụ nữ quyến rũ trưởng thành, khuôn mặt hồng nhuận, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ.
"Tả thiếu, ngài đúng là dũng mãnh, người ta thiếu chút nữa không chịu được rồi!"
Người phụ nữ nũng nịu.
"Không chịu được sao, vậy tìm thêm mấy chị em của em đến giúp em chia sẻ đi, anh thấy cô gái Hồng Diệp kia cũng không tệ!"
Người đàn ông trẻ tuổi cười xấu xa.
"Anh cái người này, sớm biết ánh mắt anh nhìn Hồng Diệp không bình thường mà, mới xong việc với người ta đã lập tức có mới nới cũ rồi!"
Tay người phụ nữ không ngừng vuốt ve lồng ngực người đàn ông trẻ tuổi, u oán nói.
"Sao anh lại có mới nới cũ chứ, em vẫn là người thiếu gia đây yêu nhất!"
"Thiếu gia đây đã thương em như vậy rồi, em giúp anh giải quyết con nhóc Hồng Diệp kia đi."
Người đàn ông trẻ tuổi ôm cô gái trêu đùa.
"Con nhóc Hồng Diệp tính tình kiêu ngạo cứng rắn, mặc dù em có thể ra lệnh cho nó, nhưng nếu để nó đi phục vụ anh thì chỉ sợ nó sẽ không đồng ý."
Người phụ nữ kia nói.
"Em là quản lí Bách Hoa Lâu của quận Nam Thiên mà cô ta còn dám không nghe lời sao?"
Người đàn ông khinh thường nói.