Cả người Diệp Phàm lóe sáng, giống như hóa thành chân long, phóng lên cao, tránh thoát một chưởng này.
Ầm!
Một chưởng này đánh lên núi Phú Sĩ, đục một lỗ sâu không thấy đáy lên trên núi Phú Sĩ.
Diệp Phàm lại về tới mặt đất, thở hồng hộc.
Một chiêu vừa rồi cũng là tuyệt kĩ trong Ngự Long Quyết, mượn dùng long khí làm chính mình có thể bay như chân long trong một thời gian ngắn ngủi.
Nhưng chiêu này cũng cực kỳ tiêu hao lực lượng.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, lực lượng của Diệp Phàm đã hao hơn nửa.
Vị lão tổ Thiên Chiếu thần cung kia đang nhìn chằm chằm Diệp Phàm, phun máu, quỳ gối trên mặt đất, hư tượng của Thiên Chiếu Thần cũng hóa thành hư vô.
Hiển nhiên với thực lực của đối phương, liên tục thi triển hai lần công kích như này đã là cực hạn, tất nhiên nếu đối phương còn có thể sử dụng thêm một lần nữa, Diệp Phàm thật sự không thể ngăn cản được.
Lúc này Diệp Phàm và lão tổ của tam đại thần cung đều bị thương nặng.
Không khí tại hiện trường vô cùng áp lực.
Quốc chủ Anh Quốc đứng nơi xa nhìn chằm chằm Diệp Phàm, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh.
“Đi giết hắn!”
Quốc chủ Anh Quốc hét lớn, đám thị vệ bên cạnh ông ta cầm vũ khí xông về phía Diệp Phàm.
Diệp Phàm lạnh mặt, vung kiếm giết chết những người này.
Mặc dù lực lượng của hắn không còn nhiều, nhưng vẫn đủ để đối phó với đám người này.
Sau đó Diệp Phàm nhìn chằm chằm quốc chủ Anh Quốc, lạnh lùng quát: “Xem ra ngươi đang vội vàng tìm chết.”
Nói xong Diệp Phàm cầm kiếm đi về phía quốc chủ Anh Quốc.
Quốc chủ Anh Quốc biến sắc, sắc mặt cực kỳ khó coi, thân thể không ngừng lùi về sau, sợ đến mức ngã bệt trên mặt đất.
“Ngươi… Ngươi muốn làm gì?”
Quốc chủ Anh Quốc kêu lên.
“Làm gì? Tất nhiên là tiễn ngươi lên đường.”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Ta là quốc chủ Anh Quốc, ngươi dám giết ta?”
“Ngươi sẽ làm nhiều người tức giận!”
Quốc chủ Anh Quốc hét lớn.
“Chọc nhiều người tức giận thì sao? Ngươi cảm thấy ta sẽ để ý!”
“Qua hôm nay, trên đời này sẽ không còn Anh Quốc.”
Diệp Phàm quát.
“Người trẻ tuổi quá cuồng vọng!”
Đột nhiên một tiếng chuông quanh quẩn bên tai Diệp Phàm, làm linh hôn của hắn run lên.
Diệp Phàm căng thẳng, hắn cảm nhận được một mối nguy mãnh liệt, trái tim đập liên hồi.
Diệp Phàm nhìn thấy một bóng người ở gần đó, không biết đã xuất hiện từ lúc nào.
Bóng người này đi trên mặt đất không phát ra âm thanh gì cả, một giây trước còn đứng cách vài trăm thước, giây tiếp theo đã đứng gần trước mắt hắn, tốc độ quỷ dị này làm người giật mình.
Bóng người này là một người đàn ông trung niên mặt không cảm xúc, đôi mắt đen như mực giống như hai hắc động, như muốn cắn nuốt mọi thứ.
Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào hai tròng mắt của đối phương, trái tim run lên, đập nhanh, giống như cả người bị đối phương nhìn thấu.