Thủ đô vương quốc Anh, Luân Đôn, ngoài sân bay.
Diệp Phàm bước ra ngoài, đi cùng hắn là ba người Huyết Phu, Diệm và Natasha Romanoff.
Ba người này đều lẻ loi một mình nên đi theo Diệp Phàm, về phần những người khác, bọn họ đều có thế lực riêng phải xử lý nên không đi theo đến đây. Hơn nữa chỉ lấy một món quốc bảo mà thôi nên không cần nhiều người đi theo như vậy!
“Hôm nay, nữ minh tinh Tô Nhược Tuyết của Long Quốc sẽ ghé thăm cửa hàng thương hiệu LV ở thành phố này để tham gia sự kiện.”
Lúc này, một bản tin đang được phát trên màn hình LED ở sân bay.
“Người phụ nữ này cũng ở đây!”
Diệp Phàm nhìn tin tức khẽ cười.
“Thiếu chủ, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Huyết Phu hỏi Diệp Phàm.
“Mọi người đi tìm hiểu thông tin cụ thể về hội đấu giá quốc bảo này đi!”
Diệp Phàm phân phó.
Ở hậu trường sự kiện nào đó của một thương hiệu LV ở Luân Đôn.
Tô Nhược Tuyết vừa mới kết thúc sự kiện, cô đi vào phòng nghỉ ở hậu trường.
“Nhược Tuyết, lát nữa có tiệc tối em có muốn tham dự không?”
Hồ Cầm đến trước mặt Tô Nhược Tuyết nói.
“Chị Cầm, chị biết em ghét nhất là tham dự mấy bữa tiệc này mà, chị đi thay em đi!”
Tô Nhược Tuyết lắc đầu.
“Tiên sinh, đây là phòng nghỉ của nghệ sĩ, ngài không thể tùy tiện vào được!”
Lúc này, ngoài phòng nghỉ truyền đến tiếng ồn ào.
Ngay lập tức, cửa phòng nghỉ bị mở ra, một nhóm người bước vào.
Người cầm đầu là một thanh niên tóc vàng mắt xanh, mặc quần áo sang quý, cả người toát lên khí chất quý tộc.
“Các người là ai?”
Hồ Cầm nhìn nhóm người này bất mãn nói.
“Vị này chính là Đại thiếu gia Bảo Đức của gia tộc Mendes!”
Một người đàn ông mặc vest đen đứng cạnh người thanh niên cao ngạo nói.
“Gia tộc Mendes?”
Hồ Cầm nghe thấy tên này thì sắc mặt thay đổi.
Về gia tộc này, Hồ Cầm đương nhiên biết đây là hào môn đứng đầu của vương quốc Anh với tài sản nghìn tỷ, sự kiện LV mà họ tham gia hôm nay là sản nghiệp của họ.
“Hóa ra là Bảo Đức thiếu gia, xin chào, tôi là người đại diện của cô Tô Nhược Tuyết, tôi có thể giúp gì cho ngài không?”
Hồ Cầm nhìn Bảo Đức cười nói.
“Cút ngay!”
Bảo Đức cao ngạo nói, hắn ta duỗi tay đẩy Hồ Cầm qua một bên.
“Này, anhh làm gì đấy?”
Tô Nhược Tuyết lập tức đứng lên, chỉ vào Bảo Đức mắng.
“Phụ nữ Long Quốc quả nhiên xinh đẹp, đúng là có phong tình!”
Bảo Đức không để ý tới lời trách mắng của Tô Nhược Tuyết, mà nhìn đối phương từ trên xuống dưới, trong mắt mang theo tà quang dày đặc.
“Anh nhìn cái gì?”
Tô Nhược Tuyết thấy ánh mắt đó của Bảo Đức, không vui nói.
“Tiểu thư xinh đẹp, không biết tối nay tôi có thể ăn tối với cô không?”
Bảo Đức nhìn Tô Nhược Tuyết nói thẳng.
“Không thể!”
Tô Như Tuyết không hề nghĩ ngợi mà cự tuyệt.
Thấy Tô Nhược Tuyết từ chối như vậy, sắc mặt Bảo Đức trở nên khó coi.
Người đàn ông mặc vest bên cạnh hắn ta lên tiếng: “Tô tiểu thư, thiếu gia của chúng tôi đã đưa ra lời mời, cô từ chối như vậy có phải là bất lịch sự không?"