Đại trưởng lão chỉ vào lệnh bài, trong nháy mắt đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người!
Võ Thần lệnh đại biểu cho Võ Thần Cổ Tam Thông, cũng đại diện cho quyền uy tối cao của giới võ đạo Long Quốc!
Mặc dù Cổ Tam Thông đã biết mất mấy chục năm, nhưng không một ai biết ông ấy còn sống hay đã chết, vậy nên ông vẫn chấn động toàn bộ giới võ đạo, uy danh vẫn còn đó!
Đây cũng là nguyên nhân vì sao cho dù thế lực Võ Minh tụt giảm nhưng cũng không ai dám ra tay với Võ Minh.
Bởi vì không ai có thể đảm bảo khi nào thủ lĩnh của Võ Minh, được xưng là Võ Thần, sẽ đột nhiên xuất hiện!
Chính vì xuất phát từ loại kiêng kỵ này nên sau khi Cổ Tam Thông biến mất nhiều năm mà vẫn không ai dám ra tay với Võ Minh!
Vào lúc này, khi Võ Thần Lệnh xuất hiện, mọi người ở đây đều có vẻ mặt khác nhau, rất nhiều người nhìn Diệp Phàm với ánh mắt hâm mộ và ghen tị!
Diệp Phàm nhìn tấm Võ Thần lệnh này, đang định cầm lấy thì đại trưởng lão Võ Minh nói: “Công tử, yên tâm chớ nóng vội, trước khi cậu tiếp nhận Võ Thần Lệnh, mời cậu uống xong chén trà này, tuyên thệ trung thành với Võ Minh, lúc đó cậu mở có tư cách trở thành chủ nhân của Võ Thần Lệnh!”
Vị đại trưởng lão này nói xong, một thuộc hạ khác đưa chén trà kia đến trước mặt Diệp Phàm.
Diệp Phàm nhìn lướt qua nước trà, hắn cầm lên, khẽ mỉm cười: “Đại trưởng lão, chén trà này không uống có được không?"
“Không được, đây là quy củ!”
Đại trưởng lão Võ Minh lắc đầu.
“Vậy sao? Hạ độc trong chén trà này cũng là phép tắc à?”
Diệp Phàm thản nhiên nói.
Vut!!!
Diệp Phàm vừa nói ra, vẻ mặt của mọi người ở đây đều thay đổi.
Vẻ mặt của đại trưởng lão Võ Minh hơi thay đổi, sau đó ông ta nhìn Diệp Phàm với biểu cảm khó hiểu: “Công tử, cậu đây là có ý gì? Cậu nói lão phu đã bỏ độc vào chén trà này?”
“Đúng vậy!”
“Chén trà này có độc, chắc hẳn là độc mãn tính!”
“Đại trưởng lão muốn tôi uống trà này, dùng độc dược khống chế tôi đúng không?”
tôn!”
nói!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Ranh con, mày đừng có nói hươu nói vượn vu tội cho sư
Thẩm Thiên Quân lớn giọng quát Diệp Phàm.
“Người trẻ tuổi, cậu phải có trách nhiệm với những gì mình
Mấy vị trưởng lão Võ Minh đều lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
“Không biết Đại trưởng lão có dám uống chén trà này hay không?”
“Nếu ông dám uống, tôi sẽ đích thân quỳ xuống xin lỗi ông!”
Diệp Phàm đưa chén trà đến trước mặt Đại trưởng lão Võ Minh, vẻ mặt của đối phương khẽ đổi: “Công tử, cậu có biết làm như vậy sẽ có hậu quả gì không?"
Vut!
Đột nhiên, Diệp Phàm hất chén trà trong tay về phía Đại trưởng lão, biểu cảm trên gương mặt đối phương lập tức thay đổi, nhanh chóng lùi về phía sau.
Diệp Phàm nhân cơ hội lấy được Võ Thần Lệnh.
“Ranh con to gan, bỏ Võ Thần Lệnh xuống!”
Lúc này, tất cả trưởng lão của Võ Minh đều lớn tiếng quát Diệp Phàm.
“Võ Thần Lệnh? Chẳng qua chỉ là sản phẩm sao chép mà thôi!”
Diệp Phàm cầm Võ Thần Lệnh, trong nháy mắt đã nghiền nát nó thành bột mịn.
Khi Võ Thần Lệnh bị phá hủy, tất cả mọi người đều kinh sợ!
“Cậu dám phá hủy Võ Thần Lệnh?”
Đại trưởng lão lạnh lùng nhìn Diệp Phàm.
“Võ Thần Lệnh này quả thật là giả!”
Đột nhiên, phó minh chủ Võ Minh - Viêm Khiếu đi tới nói.
“Viêm Khiếu, ông có ý gì?”
Đại trưởng lão nhìn chằm chằm Viêm Khiếu.
“Võ Thần Lệnh thật được minh chủ làm từ sắt trong thiên thạch, không thể phá hủy, có thể so sánh với thần binh lợi khí, nhưng hôm nay tấm Võ Thần Lệnh này lại bị bóp vỡ dễ dàng như vậy, tất nhiên không phải là đồ thật!”
Viêm Khiếu nói thẳng.
Lời của ông ta, khiến mọi người bàn tán xôn xao.
“Viêm Khiếu, ông nói linh tinh gì vậy? Ông bảo đây không phải Võ Thần Lệnh, vậy Võ Thần Lệnh thật ở đâu?”
Đại trưởng lão nổi giận nhìn Viêm Khiếu.
“Võ Thần Lệnh thật ở đây!”
Diệp Phàm trực tiếp lấy ra Võ Thần Lệnh thật.
Ngay khi Võ Thần Lệnh thật xuất hiện, vẻ mặt Đại trưởng
lão và những người của Võ Minh khác đều thay đổi.
“Sao có thể?"
“Sao cậu lại giữ Võ Thần Lệnh? Võ Thần Lệnh này chắc chắn là giả!”
Đại trưởng lão lớn gióng nhìn Võ Thần Lệnh trong tay Diệp Phàm.
“Năm đó minh chủ đã nói, chỉ cần rút lực lượng vào Võ Thần Lệnh thì sẽ có thể phóng ra uy lực của nó, xin công tử hãy thử một lần, chứng minh lệnh bài này là thật hay giả!”
Lúc này, Viêm Khiếu nhìn Võ Thần Lệnh nói.
Diệp Phàm nghe Viêm Khiếu nói vậy thì rót lực lượng vào bên trong Võ Thần Lệnh.
Ầm!!!
Lúc này, chữ ‘Thần trên Võ Thần Lệnh lóe lên ánh sáng lấp lánh.
Một cỗ uy áp khủng bố bộc phát từ trong tấm lệnh bài, quét qua toàn bộ Thái Sơn, trấn áp tất cả mọi người ở đây!
“Đây...đây là Võ Thần Lệnh thật?”
Lúc này, ai nấy đều khiếp sợ.
Vẻ mặt của Đại trưởng lão trở nên vô cùng khó coi.
Viêm Khiếu lại vô cùng kích động, ông ta nhìn Diệp Phàm rồi trực tiếp quỳ xuống nói: “Phó minh chủ Võ Minh - Viêm Khiếu tham kiến thiếu chủ!”
“Viêm Khiếu, ông làm cái gì đó?”
Đại trưởng lão quát Viêm Khiếu.
“Chỉ có người kế thừa của minh chủ mới có tư cách giữ Võ Thần Lệnh, hiện tại công tử có Võ Thần Lệnh, đương nhiên là truyền nhân của minh chủ!
Viêm Khiếu nói.
“Minh chủ đã biến mất mười mấy năm, cậu ta sao có thể là người kế thừa của minh chủ?”
“Võ Thần Lệnh này chắc chắn là giả!”
Đại trưởng lão quát lạnh, ánh mắt ông ta nhìn về phía Diệp Phàm: “Cậu hủy đi Võ Thần Lệnh, lấy ra một Võ Thần Lệnh giả để giả mạo người thừa kế của minh chủ, dã tâm của cậu đúng là không nhỏ!”