Phân điện chủ Từ Xuyên nhanh chóng đi tới trước mặt Bạch Ưng Long Quân: “Long Quân đại nhân, vừa rồi chiến khu Tây Bộ đã điều động hàng vạn binh sĩ, thiết giáp xe tăng và trực thăng vũ trang cùng các trang vũ khí hạng nặng để bắt giữ Diệp Phàm đi rồi.”
“Xem ra bên trên đã thực sự tức giận rồi!” Bạch Ưng Long Quân nhàn nhạt nói.
“Nhóc con này đã giết chết tướng quân của chiến khu Tây Bộ, quận trưởng của Thiên Thục và Xuyên Vương chỉ trong một đêm. Lần này e rằng hắn chết chắc rồi, phía trên nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn!” Từ Xuyên trầm giọng nói.
“Hắn không thể chết được!” Trong mắt của Bạch Ưng Long Quân khẽ lóe lên một tia sáng!”
“Long Quân đại nhân, ngài có muốn cứu hắn sao?” Từ Xuyên kinh ngạc nhìn ông ta.
“Tên nhóc này không phải người bình thường, nếu như có thể giúp hắn một lần, để hắn phải nợ ân tình, đây không phải là chuyện tốt sao?” Bạch Ưng Long Quân vui vẻ nói.
Ở một nơi khác, khi Hoa Ân, Khương Vân Hi và Lý Tử Huyên chuẩn bị rời khỏi Thục Châu thì biết được Diệp Phàm đã bị bắt.
“Diệp Phàm bị bắt đi rồi?” Sắc mặt Hoa Ân thay đổi.
“Diệp thần y đã bị bắt, bây giờ anh ấy thế nào rồi?” Khương Vân Hi và Lý Tử Huyên lo lắng hỏi.
“Đừng lo lắng, trước tiên hỏi rõ ràng cái đã.” Hoa Ân vừa nói vừa gọi điện thoại trực tiếp để tìm hiểu tình hình.
Sau khi gọi điện xong, lông mày của ông ấy nhíu lại, vẻ mặt rất nghiêm nghị.
“Ông nội Hoa, thế nào rồi?” KhươngVân Hi nhìn Hoa Ân, lo lắng nói.
Hoa Ân trực tiếp kể lại những gì Diệp Phàm đã làm tối qua, cả Khương Vân Hi và Lý Tử Huyên đều kinh ngạc khi nghe thấy điều này.
Bọn họ không ngờ rằng Diệp Phàm lại có thể liên tiếp giết chết ba nhân vật lớn như vậy chỉ trong một đêm, cũng quá mạnh rồi.
“Sự việc này khiến một vài trưởng lão trong Nội Các vô cùng tức giận. Một số quan chức thậm chí kiến nghị trừng phạt nghiêm khắc Diệp Phàm. Hiện tại bên trên đã phái Tống Hình là một quan chức cấp một phụ trách cơ cấu hình sự đến để xử lý việc này.” Hoa Ân nói.
“Chúng ta nên làm gì đây? Diệp thần y sẽ không bị giết đúng không?” Lý Tử Huyên lo lắng hỏi.
“Với tội trạng như vậy, cho dù có mười cái mạng cũng không đủ để đền tội.” Hoa Ân nghiêm trọng nói.
“Ông nội Hoa, ông phải cứu Diệp thần y!”
“Với y thuật của anh ấy, nếu chết đi chắc chắn sẽ là một tổn thất rất lớn đối với nền y học của chúng ta.”
“Hơn nữa anh ấy lần này đã thắng được hạng nhất cuộc thi Y đạo, sao có thể chết như vậy được?” Khương Vân Hi hưng phấn nói.
“Ông bây giờ lập tức trở về Đế Đô, nói chuyện với vài trưởng lão trong Nội Các xem có thể cứu được hắn hay không. Vân Hi, con cũng quay về tìm ông nội của con. Nếu ông ấy chịu giúp Diệp thiếu nói chuyện, nói không chừng cơ hội cứu được sẽ càng cao.” Hoa Ân nhìn Khương Vân Hi nói.
“Vâng ạ!”
“Con sẽ quay về tìm ông nội!” Khương Vân Hi gật đầu.
“Vậy con cũng sẽ quay về tìm cha con giúp đỡ.” Lý Tử Huyên liền nói.
Sau đó, họ liền trở về Đế Đô.
Và trong căn cứ của quân Thiên Lang, khi Chu Thiên Lâm quân chủ của quân Thiên Lang nhận được tin Diệp Phàm bị bắt, cười lạnh nói: “Đúng là trời cũng giúp ta.”
“Quân chủ, tên nhóc con này xem ra chết chắc rồi.” Mạc Lâm quân đoàn trưởng quân Thiên Lang mở miệng.
“Bây giờ hắn bị giam giữ ở đâu?” Chu Thiên Lâm lạnh lùng hỏi.
“Hắn đã bị chiến khu Tây Bộ áp giải tới nhà tù Tây Nam!” Mạc Lâm nói.
“Nhà tù Tây Nam~?”
“Càng tốt, vậy hãy để hắn chết trong nhà tù Tây Nam đi!”
“Cậu sắp xếp chuyện này, hắn nhất định phải chết!” Chu Thiên Lâm lạnh lùng hét lên.
“Vâng, quân chủ!” Mạc Lâm gật đầu.
Trong căn cứ của quân Thiên Sách, lúc này Mộ Bạch quân đoàn trưởng số ba, Đồ Phu quân đoàn trưởng số bốn, Thẩm Thanh Y quân đoàn trưởng số năm, Đoạn Thiên Bằng Tổng Đốc Thục Châu, Mục Kình Thiên quân đoàn trưởng số bảy và Đoàn Đao quân đoàn trưởng số tám đều tụ tập ở chỗ này, sắc mặt mỗi người đều rất khó coi.
Rõ ràng là họ đều đã biết tin về Diệp Phàm!
“Bây giờ tôi sẽ dẫn người đi giải cứu thiếu quân chủ!” Đồ Phu đập bàn, hét lớn.
“Tôi cũng đi!”
“Thêm tôi nữa!”
Đoạn Đao cùng Mục Kình Thiên nói thẳng.
“Đừng kích động, bây giờ Nội Các đã ra lệnh bắt giữ thiếu quân chủ, nếu ra tay sẽ xem như không tuân lệnh Nội Các, nhất định sẽ bị trừng phạt!” Mộ Bạch nhìn bọn họ, cố gắng khuyên can.
“Lẽ nào phải chịu thiếu quân chủ bị bọn họ hại chết sao?”
“Nếu thiếu quân chủ có chuyện gì, chúng ta sẽ đối mặt với quân chủ như thế nào?” Đồ Phu khó chịu nói.
“Cái mạng này là do thiếu quân chủ nhặt về, nếu các người không đi thì ta đi một mình!” Mục Kình Thiên lạnh lùng nói.
“Chúng ta trước tiên nghĩ ra biện pháp cái đã!” Thẩm Thanh Y trầm giọng nói.
“Thiếu quân chủ gặp nạn, còn có thể nghĩ ra biện pháp nào hay ho?”
“Hơn mười năm không gặp, dũng khí của quân Thiên Sách các người đã bị mất hết rồi à? Tại sao bây giờ lại trở nên rụt rè như vậy?”