“Anh cũng đâu có nói sai!”
Diệp Phàm đường đường chính chính nói.
“Vậy anh xoa bóp cho em đi, em có to hơn được không!”
Trần Tiểu Manh to gan nói.
“Em? Bỏ đi, em mà còn to nữa là thành khinh khí cầu đó!”
Diệp Phàm liếc Trần Tiểu Manh, trực tiếp lắc đầu từ chối.
“Hừ, anh rể lại bắt nạt em!”
Trần Tiểu Manh kiêu ngạo nói.
Vút!
Đột nhiên một cơn gió thổi qua, vang lên tiếng rít gào!
Lúc này, Trần Tiểu Man run cầm cập nói.
Đường Sở Sở nhíu mày nhìn ra bên ngoài.
“Mọi người ăn tiếp đi, anh ra ngoài hoạt động gân cốt một chút!”
Diệp Phàm nói.
Hắn đứng dậy đi ra khỏi biệt thự.
Người đàn ông khoác áo xám, tóc tai bù xù đứng giữa sân biệt thự, mang lại cho người ta một cảm giác u ám.
Bóng người xuất hiện ở nơi này, ánh mắt ông ta lộ ra vẻ ngưng trọng.
Lúc này, Diệp Phàm bước tới, hắn nhìn người đàn ông nói: “Ông là ai? Nửa đêm nửa hôm đứng ở đây, định dọa chết người à?”
“Cút ra!”
Người đàn ông liếc Diệp Phàm với vẻ âm trầm, hắn lạnh giọng quát lớn.
“Đây là nhà tôi, bảo tôi cút? Ông chui ở đâu ra vậy?”
Diệp Phàm bực mình đáp.
Lúc này, Đường Sở Sở nghe thấy động tĩnh cũng đi ra ngoài.
“Người kia là ai vậy, trông sợ quá!”
Trần Tiểu Manh sợ hết hồn khi trông thấy người đàn ông.
“Thân thể Huyền Âm!”
Người đàn ông chăm chú nhìn Đường Sở Sở, hưng phấn nói.
“Chờ đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng ngày này cũng đã đến!”
“Thân thể Huyền Âm là của bổn tọa!”
Người đàn ông nhìn Đường Sở Sở với ánh mắt tham lam.
Diệp Phàm nghe được những lời đối phương nói cũng hiểu ra, xem ra người này nhắm tới cơ thể Huyền Âm của Đường Sở Sở!
Đường Sở Sở nhìn chằm chằm đối phương, vẻ mặt lộ ra vẻ cảnh giác.
Vụt!
Sau đó, người đàn ông đã xông về phía Đường Sở Sở, hắn ta muốn bắt cô lại.
Bịch.
Ngay khi hắn ta lao tới chỗ Đường Sở Sở, Diệp Phàm đã đạp một cước khiến cho người này bay ra ngoài.
Bịch bịch bịch!!!
Người đàn ông bị Diệp Phàm đạp lùi về phía sau, ông ta rên một tiếng đau đớn, khóe miệng rỉ máu, nhìn Diệp Phàm với vẻ không thể tin nổi: “Cậu…”
“Vợ của tôi mà cũng dám động?”
Diệp Phàm khinh thường liếc nhìn đối phương.
“Cậu là người của thế lực nào?”
Người đàn ông trầm giọng hỏi Diệp Phàm.
“Người chết không cần biết những chuyện này!”