Hai chị em Vân Thư và Vân Tiêu đang bị treo trong Vạn Kiếm Tông, cơ thể cả hai chằng chịt những vết thương và hơi thở cực kỳ yếu ớt.
“Tông chủ, chủ nhân Tử Vi Đế Tinh sẽ đến thật sao?”
Lúc này, một trưởng lão của Vạn Kiếm Tông hỏi Cát Vạn Sơn.
“Nếu như hắn không tới thì sẽ tiếp tục truy nã. Còn nếu đến, vậy đây sẽ là nơi chôn cất của hắn. Tóm lại hắn nhất định phải chết, nếu không hậu quả sẽ khôn lường!”
“Báo! Cách mười mấy dặm đã phát hiện ra bóng dáng của chủ nhân Tử Vi Đế Tinh!”
Chẳng bao lâu, một đệ tử của Vạn Kiếm Tông vội vàng đến báo cáo với Cát Vạn Sơn.
“Quả nhiên là đến!”
Vẻ mặt Cát Vạn Sơn tối sầm lại, ánh mắt mang theo tia lạnh lẽo, ra lệnh: “Lập tức thông báo với các thế lực khác!”
“Vâng!” Trưởng lão Vạn Kiếm Tông gật đầu rồi rời khỏi đây.
“Chủ nhân Tử Vi Đế Tinh, hôm nay cứ chờ chết đi!” Đôi mắt Cát Vạn Sơn tràn đầy sát ý.
Hai mươi phút sau, Diệp Phàm đã xuất hiện trong Vạn Kiếm Tông rồi nhìn thấy hai chị em Vân Thư và Vân Tiêu đang bị trói.
Nhìn thấy tình cảnh bi thảm của hai người, sắc mặt Diệp Phàm rất khó coi, sát ý dâng trào, hắn tiến lên một bước, vung tay lên cắt đứt sợi dây thừng đang trói bọn họ, rồi lao thẳng tới đỡ lấy hai chị em.
Diệp Phàm nhanh chóng châm cứu cho hai người, trong khi Cát Vạn Sơn nhìn chằm chằm vào hắn và lạnh lẽo nói: “Chủ nhân Tử Vi Đế Tinh, sắp chết rồi mà vẫn còn tâm trạng đi quan tâm đến người khác sao, cậu quả thật có tấm lòng nhân hậu đấy!”
Nhờ châm cứu của Diệp Phàm, vết thương của Vân Thư và Vân Tiêu nhanh chóng ổn định, họ dần tỉnh táo lại và khi nhìn thấy Diệp Phàm, ánh mắt không giấu được sự vui mừng.
“Công tử, tại sao anh lại đến đây? Mau rời đi, bọn họ bắt chúng tôi chỉ để dùng làm mồi nhử đối phó anh mà thôi!”
Lúc đầu Vân Thư rất vui vẻ, sau đó lại vội vàng khuyên Diệp Phàm.
“Tôi biết, hai người nghỉ ngơi trước đi, còn lại cứ giao cho tôi!”
Diệp Phàm đáp rồi đem hai chị em Vân Thư đặt sang một bên, liếc nhìn Cát Vạn Sơn: “Trước đây tha cho ông một mạng, nhưng xem ra ông thật sự không muốn mạng sống này, vậy hôm nay tôi sẽ giúp ông toại nguyện!”
“Nhóc con, đừng quá kiêu ngạo, hôm nay cậu chết chắc rồi!” Cát Vạn Sơn lạnh lùng hét lên.
Soạt, soạt, soạt! ! !
Đúng lúc này, một nhóm người đột nhiên xuất hiện ở đây, người nào cũng toát ra hơi thở đáng sợ, trong đó còn có vài cường giả Kim Đan Cảnh.
Những người này đều là người của Đan Môn, thế lực tam đại Phật Môn, điện Thánh Dương và Ngũ Hành Tông. Bọn họ đến để giết Diệp Phàm báo thù!
“Cậu chính là chủ nhân Tử Vi Đế Tinh sao? Chính cậu đã giết môn chủ Đan Môn của chúng tôi?”
Lúc này, thái thượng trưởng lão của Đan Môn - một cường giả Kim Đan Cảnh lạnh lẽo hỏi Diệp Phàm.
“Là tôi giết!” Diệp Phàm nhàn nhạt đáp.
“Nếu như vậy hãy đền mạng cho môn chủ đi!”
Thái thượng trưởng lão giận dữ hét lên, ông ta vừa vung tay, một quả cầu lửa liền xuất hiện, đây chính là đan hỏa độc nhất của luyện đan sư.
Ông ta điều khiển đan hỏa bộc phát ra sức mạnh vô cùng khủng khiếp rồi tấn công về phía Diệp Phàm.
Đòn tấn công này đáng sợ hơn nhiều so với đòn tấn công của các cường giả Kim Đan Cảnh thông thường!
Diệp Phàm nhìn ngọn lửa đang lao tới, toàn thân ngay lập tức nóng bừng lên, giống như đang bị nướng trong lò lửa vậy.
“Giết!” Diệp Phàm hét lớn một tiếng, vung kiếm chém ra.
Tu La Kiếm trong tay hắn liền bùng phát ra một đạo kiếm quang cường đại.
Sau trận chiến khốc liệt với tam đại trưởng lão của Quỷ Cốc, sức chiến đấu của Diệp Phàm lại tăng mạnh, giờ đây nhát kiếm của hắn có thể tùy ý chặn lại đòn tấn công của cường giả Kim Đan Cảnh!
Bùm! ! !
Ngọn lửa trong nháy mắt đã bị nhát kiếm của Diệp Phàm dập tắt, hơn nữa nhát kiếm của hắn còn không ngừng đâm về phía thái thượng trưởng lão của Đan Môn, khiến sắc mặt ông ta tối sầm lại rồi nhanh chóng đưa tay cản lại.
Xoẹt, xoẹt, xoẹt! ! !