“Thái giám già, cuối cùng không nhịn được hả!”
m thanh lạnh băng của Diệp Phàm truyền đến.
Toàn bộ sơn trang Ngụy thị chấn động, ánh mắt của mọi người dồn về phía hắn.
Diệp Phàm ăn xong hạt dưa cuối cùng, bước về phía Ngụy Thiên Hiền.
“Là hắn!”
Ở đây rất nhiều đại lão quyền quý từng gặp Diệp Phàm ở nhà họ Bạch, sắc mặt thay đổi.
Đặc biệt là Tô Lâm, quận trưởng quận Giang Nam, khi nhìn thấy Diệp Phàm, đột nhiên trong lòng sinh ra cảm giác không ổn.
“Không lẽ hắn là hung thủ giết con nuôi của lão Ngụy?”
“Rắc rối rồi đây!”
Tô Lâm cau mày.
Ông ta vẫn luôn cầu nguyện tiệc mừng thọ này đừng xảy ra vấn đề gì, không ngờ cuối cùng cũng có vấn đề, hơn nữa vấn đề này còn rất khó giải quyết!
“Là hắn!”
Gia chủ nhà họ Thẩm, Thẩm Toàn Sơn nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, sắc mặt đen kịt, trong mắt lóe lên ý muốn giết người.
“Toàn Sơn, con quen biết hắn ta?”
Ông cụ nhà họ Thẩm nói.
“Ba, hắn là Diệp Phàm, hung thủ tiêu diệt nhà họ Bạch, giết hại Hạo Nhi!”
Thẩm Toàn Sơn nói thẳng.
Sắc mặt của ông cụ Thẩm lạnh xuống, ánh mắt lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.
“Không ngờ nhãi ranh này tự đưa đến cửa, đỡ phí công lại đi một chuyến!”
Thẩm Thiên Hạo nhìn chằm chằm Diệp Phàm, lộ ra sát khí lạnh lẽo.
“Cậu ta muốn ra tay với lão Ngụy!”
Cảnh Nhã thấy Diệp Phàm đi đến, sắc mặt thay đổi, khiếp sợ nói.
“Xem ra kịch hay sắp bắt đầu rồi!”
Gia chủ nhà họ Cảnh, Cảnh Mộc lạnh nhạt nói.
“Tên này là ai?”
Ở một bên khác, Thương Liệt Long nhìn chằm chằm Diệp Phàm, Khương Uyển đứng bên cạnh, sắc mặt liên tục thay đổi.
Rất nhanh, Diệp Phàm đã đi đến gần Ngụy Thiên Hiền, cách mấy bước, lạnh lùng nhìn đối phương.
“Vừa rồi cậu gọi lão phu là gì?”
Ngụy Thiên Hiền nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, nói.
“Thái giám già!”
“Không phải ông là đại nội tổng quản gì đó sao? Vậy chẳng phải là thái giám sao?”
Diệp Phàm cười nói.
Diệp Phàm vừa nói xong.
Sắc mặt đám khách ở đây đều thay đổi, trong lòng kinh sợ, nói thầm người này thực sự không muốn sống, vậy mà dám gọi lão Ngụy là thái giám già?
Mặc dù lão Ngụy là thái giám, nhưng sao có thể nói thẳng chuyện này ra chứ?
Này khác gì phơi bày tuổi già, tát vào mặt ai đó?
Tên này điên rồi!
Các nhân sĩ quyền quý không quen biết Diệp Phàm đều lắc đầu nhìn hắn, cảm thấy người này điên rồi, nếu không sẽ không nói những lời này!
“Mày… Được lắm!”
Sắc mặt của Ngụy Thiên Hiền đen như mực, cắn răng phun ra mấy chữ!
Lúc này, không khí trong sơn trang Ngụy thị rơi xuống đáy cốc.
Tất cả mọi người ở đây đều cảm nhận được cảm giác đè nén không hít thở được!
“Thái giám già, con nuôi của ông bị giết, ông cũng muốn đi xuống bầu bạn với cậu ta sao?”
“Tôi có thể thành toàn cho ông!”
Diệp Phàm nói tiếp.
Nghe những lời này của hắn, khách khứa ở đây đều có đáp án.
Người này chính là hung thủ giết hại con nuôi của lão Ngụy!
Người này không chỉ giết con nuôi của lão Ngụy, còn ngang nhiên khiêu khích ngay trong tiệc mừng thọ của ông ta, lá gan này rất lớn, không ai so được!
“Tuổi còn trẻ nhưng miệng lưỡi không nhỏ!”
“Hôm nay tao sẽ không giết mày, tao cũng muốn để mày nếm thử cảm giác làm thái giám!”
“Người đâu, bắt lấy!”
Ngụy Thiên Hiền quát.
Ông ta vừa ra lệnh, cao thủ hộ vệ xung quanh sơn trang lao ra, bao vây Diệp Phàm.
“Muốn tôi làm thái giám, tôi đồng ý, nhưng bà xã của tôi cũng không thể đồng ý!”
Diệp Phàm nói.
Đám hộ vệ kia lao thẳng đến chỗ Diệp Phàm, lực chiến đấu cao siêu, thậm chí trong đó có không ít cao thủ Nhân Cảnh.
Rất nhanh, vô số ngân châm trên người Diệp Phàm bắn ra, giống như cung tên, đâm vào người đám hộ vệ kia.
Cho dù bọn họ múa may vũ khí ngăn cản cũng vô dụng, liên tục trúng chiêu, ngã xuống đất, đi đời nhà ma!
“Rốt cuộc trên người Diệp thiếu có bao nhiêu ngân châm, tại sao lần nào cũng thấy anh ta lấy ra một đống ngân châm, không lẽ anh ta giấu đầy ngân châm trên người?”
Giang Tuyết không nhịn được hỏi.
Ngoại trừ Diệp Phàm, chỉ sợ cũng không ai biết câu trả lời của câu hỏi này.
Sau đợt tấn công của ngân châm, hơn trăm hộ vệ cao thủ bị đánh gục.
Nhưng hộ vệ trong sơn trang không hề giảm bớt, tre già măng mọc lao đến phía Diệp Phàm.
Trong sơn trang này có hơn một ngàn hộ vệ.
Bây giờ hơn một ngàn hộ vệ đều lao đến chỗ Diệp Phàm.
Khách khứa khác đều lùi về sau, nhường ra một mảng sân lớn để tránh bị lan đến.
Lúc này, Diệp Phàm bị ngàn người bay vây, nhưng vẫn bình tĩnh, từng bước giết người!
Tốc độ của Diệp Phàm như điện xẹt, di chuyển trong đội ngũ ngàn người này, chém giết bọn họ.
Ở trước mặt Diệp Phàm, những người này giống như dê nằm trên thớt đợi làm thịt, không hề có năng lực ngăn cản, bị đánh gục trong nháy mắt, thậm chí còn không có cơ hội tránh né!
Chưa đầy ba phút, dưới chân Diệp Phàm chất đầy thi thể.
Tất cả cao thủ trong sơn trang Ngụy thị đều bị giết chết.
Khách khứa xung quanh nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hít một hơi sâu.
Bọn họ chưa từng thấy hình ảnh một người đánh ngàn người, còn thắng tuyệt đối, chiến thần Lữ Bố cũng không làm được như vậy!
Ngụy Thiên Hiền nhìn thuộc hạ chết thảm, nhưng vẫn bình tĩnh, sắc mặt không hề thay đổi!
“Một đám tôm nhừ cá thối này cũng dám lấy ra!”
“Thái giám già, không bằng ông tự ra tay đi, tôi đưa ông đi gặp con nuôi của ông!”
Diệp Phàm giải quyết xong đám hộ vệ kia, nhìn về phía Ngụy Thiên Hiền.
“Nhãi ranh, thực lực không tệ, đáng giá thiếu gia đây ra tay!”
Ngụy Thiên Hiền chưa lên tiếng, đại thiếu gia nhà họ Thẩm, Thẩm Thiên Hạo lên tiếng, đi thẳng về phía Diệp Phàm.
“Mày là ai?”
Diệp Phàm nhìn về phía Thẩm Thiên Hạo.
“Đại thiếu gia nhà họ Thẩm, Thẩm Thiên Hạo, mày giết em trai tao, làm nhục nhà họ Thẩm, hôm nay tao muốn dùng mạng mày để trả lại!”
Thẩm Thiên Hạo nhìn Diệp Phàm, quát to.
“Thì ra là anh trai của tên kia!”
“Xem ra mày cũng muốn đi xuống gặp em trai mày!”
“Nếu vậy thì tao thỏa mãn mày!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
Nói xong, Thẩm Thiên Hạo đang định ra tay, kết quả lại bị đứng người, đôi mắt trừng to, không thể tin được.
Lúc này Diệp Phàm đã đứng trước mặt Thẩm Thiên Hạo, một tay bóp chặt cổ, bóp nát, ra tay nhanh chuẩn tàn nhẫn, không hề ướt át bẩn thỉu!
Thẩm Thiên Hạo mở to mắt, chết không nhắm mắt.
Người của nhà họ Thẩm cũng kinh ngạc ngây người, mấy một lúc lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần!
Ầm!
Diệp Phàm vứt thi thể của Thẩm Thiên Hạo xuống đất, người nhà họ Thẩm mới lấy lại tinh thần, nhìn Thẩm Thiên Hạo, nhìn sắc mặt chết không nhắm mắt của đối phương.
“Thiên Hạo!”
Thẩm Toàn Sơn đau khổ lao đến trước thi thể của Thẩm Thiên Hạo, ôm chặt đối phương.
Ông ta vừa mới mất một đứa con, bây giờ lại mất thêm một đứa, loại đau khổ này không thể nói lên lời.
Phụt!
Ông cụ Thẩm tức giận hộc máu, suýt chút nữa ngã xuống.
Người nhà họ Thẩm vội vàng đỡ ông cụ Thẩm.
“Mày…”
Hai tròng mắt của ông cụ Thẩm như sắp nứt, nhìn chằm chằm Diệp Phàm, lửa giận trong cơ thể bốc cháy.
“Lập tức liên hệ với Ám Quân, bảo hắn triệu tập tất cả lực lượng nhà họ Thẩm đến đây!”
“Hôm nay cho dù dùng hết lực lượng nhà họ Thẩm cũng phải báo thù cho hai đứa cháu của tao!”
Sắc mặt của ông cụ Thẩm cực kỳ dữ tợn, quát to.
“Vâng!”
Người nhà họ Thẩm gật đầu, vội vàng đi liên hệ người.
“Phế vật!”
Sau khi giết chết Thẩm Thiên Hạo, Diệp Phàm bĩu môi.
Hắn còn tưởng rằng tên này có thể siêu đến mức nào, không ngờ chẳng khác gì em trai của hắn ta.
Nếu để sư môn của Thẩm Thiên Hạo nghe được những lời này, khẳng định sẽ tức chết.
Rốt cuộc trong thế hệ trẻ của sư môn, thực lực của Thẩm Thiên Hạo cũng coi như đứng đầu.
Nhưng đến chỗ Diệp Phàm lại biến thành phế vật, có ai không tức giận chứ?