“Chúng ta tìm trước thử xem, nếu không được thì huy động người qua đây, cho dù phải lật tung cái đảo Bồng Lai này lên thì cũng phải tìm thấy Sở Sở!”
Diệp Phàm lạnh giọng nói.
“Tin mới đây, tin mới đây!”
Lúc này, một người đàn ông vội vàng chạy vào trong khách sạn hô lớn.
Vụt vụt vụt!!!
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào đối phương.
“Ma nữ tóc trắng xuất hiện rồi?”
“Ở đâu?”
Người trong khách sạn đều tò mò hỏi.
“Ở núi Lạc Nhạn, bây giờ đảo chủ đã dẫn theo cường giả của phủ Thiên Dương và người của các đại gia tộc chạy tới đó, chuẩn bị bắt ma nữ tóc trắng!”
Người đàn ông kia nói.
“Vậy phải đi xem xem!”
“Đi, đi, đi!”
Không ít người đứng dậy rời đi.
Ánh mắt Diệp Phàm híp lại, hắn lạnh giọng nói: “Đi!”
Đoàn người bọn họ đi theo những người khác đến núi Lạc Nhạn.
Núi Lạc Nhạn là ngọn núi lớn nhất ở đảo Thiên Dương, rừng cây um tùm, có không ít linh thú sống ở trong này.
Hơn nghìn người đang tụ tập bên ngoài một hang động ở núi Lạc Nhan, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên khoác áo choàng đỏ, tóc dài búi cao, biểu cảm trên gương mặt lạnh lùng, người này chính là đảo chủ của đảo Thiên Dương – Xích Phong.
Bên cạnh Xích Phong là cường giả của phủ Thiên Dương và các gia tộc, còn có những cường giả khác trê đảo.
“Ma nữ tóc trắng, cô đã bị bao vây, hiện tại cô đã hết đường chạy trốn, ngoan ngoãn đưa tay chịu trói, nếu không đừng trách bổn đảo chủ không khách khí!”
Xích Phong hô vọng vào trong hang động.
Ma nữ tóc trắng đang trốn ở bên trong, nhưng bởi vì chưa xác định được thực lực của đối phương mạnh hay yếu nên đám người Xích Phong vẫn không xông vào, bọn họ muốn dẫn dụ đối phương ra ngoài.
Nhưng bên trong hang động lại không có bất kỳ động tĩnh gì.
Vẻ mặt Xích Phong trầm xuống, ánh mắt ông ta lóe lên tia sắc lạnh: “Nếu cô đã không nguyện ý, vậy thì đừng trách chúng tôi!”
“Tất cả mọi người nghe lệnh, xông vào trong, gặp được ma nữ tóc trắng thì lập tức ra tay, không cần nể tình!”
Ngay sau khi Xích Phong ra lệnh, đám cường giả trực tiếp vung đao muốn xông vào bên trong hang động.
Vút!!!
Ngay lúc này, tiếng xé gió chói tai vang lên, một luồng ánh sáng đỏ bắn nhanh tới, rơi vào trước cửa hang động truyền ra tiếng nổ rung trời, bắn ra từng tia năng lượng.
Lúc này, những cường giả kia đều lui về sau mấy bước, ánh mắt bọn họ nhìn qua thì thấy một thanh trường kiếm tỏa ra ánh sáng đỏ rực, quanh thân kiếm tràn đầy sát khí vô tận cắm trước cửa hang động.
Đây chính là Tu La Kiếm!
Đám người Diệp Phàm cũng từ phía sau đi tới, hắn đi tới trước Tu La Kiếm trước ánh mắt của tất cả mọi người, sau đó rút kiếm chỉ vào đoàn người Xích Phong: “Ai dám vào trong hang động nửa bước, giết không tha!”
Những lời Diệp Phàm nói khiến vẻ mặt của tất cả cường giả trên đảo Thiên Dương lập tức thay đổi.
“Anh bạn trẻ, cậu là ai? Dám láo xược ở nơi này!”
Xích Phong uy nghiêm nhìn Diệp Phàm.
“Sư phụ, bọn họ chính là đám người đã xuất hiện ở gia tộc Đàm Đài, có liên quan với ma nữ tóc trắng kia, còn đánh chúng con bị thương!”
Lúc này, gã đệ tử đứng sau lưng Xích Phong tố cáo đám người Diệp Phà, hắn chính là đệ tử phủ Thiên Dương bị Hiên Viên Bất Bại đánh cho bị thương!
Ánh mắt Xích Phong trầm xuống, ông ta nhìn bọn Diệp Phàm: “Các người cùng một ruột với ma nữ tóc trắng kia?”