“Em ở trong xe đợi anh!”
Diệp Phàm trực tiếp xuống xe, ánh mắt nhìn về phía trước.
Lúc này, đứng trước xe của Diệp Phàm là một thanh niên ăn mặc rất bình thường.
“Đêm hôm, cậu muốn giả đụng xe hay muốn chết?”
Diệp Phàm nhìn thanh niên trước mặt, hừ lạnh nói.
“Cậu chính là con trai của Diệp Thiên Long?”
Người thanh niên nhìn Diệp Phàm lên tiếng hỏi.
Hắn chính là đồ đệ của người đứng đầu Thiên Phạt – Thiên Tiêu!
“Cậu là ai?”
Diệp Phàm nghe thấy đối phương nói như vậy, vẻ mặt hắn trầm xuống, ánh mắt lóe ra tia lạnh lẽo.
“Thiên Phạt!”
Thiên Tiêu nói thẳng.
Lại là người của Thiên Phạt!
“Người Thiên Phạt các người đúng là không biết sợ chết nhỉ!”
Diệp Phàm quát với vẻ lạnh như băng.
“Tôi đã cũng từng nghe truyền thuyết về ba cậu, đáng tiếc còn chưa kịp nhìn thấy phong thái đó thì ông ta đã chết trong tay sư tôn!”
“Hôm nay, hy vọng cậu sẽ không khiến tôi quá thất vọng!”
Thiên Tiêu nhìn Diệp Phàm, bình tĩnh nói.
Câu nói cuối cùng của đối phương đã làm vẻ mặt của Diệp Phàm càng trở nên lạnh lẽo, hắn nhìn chằm chằm người đối diện: “Ba tôi là do sư tôn của mấy người giết?”
“Không sai, sư tôn chính là chủ nhân của Thiên Phạt, năm đó ông ấy đã tự tay giết chết Diệp Thiên Long, hôm nay mạng của cậu cũng sẽ do tôi kết thúc!”
Thiên Tiêu nói.
Ầm!!!
Trong nháy mắt, cơ thể Diệp Phàm bộc phát ra một cỗ sát khí ngút trời.
Sát khí khủng bố bao phủ bốn phía, khiến không khí trong đêm tối hoàn toàn ngưng đọng lại!
Tến tận lúc này, Diệp Phàm mới biết rốt cuộc ai đã giết chết ba mình!
Thì ra là chủ nhân của Thiên Phạt!
Lúc này, sự hận thù của Diệp Phàm với Thiên Phạt đã lên tới cực điểm!
Hắn muốn giết sạch tất cả người của Thiên Phạt!
“Thiên Phạt mấy người đều đáng chết!!!”
Đôi mắt Diệp Phàm đỏ ngầu nhìn thiếu chủ của Thiên Phạt trước mặt, gằn từng câu từng chữ.
“Vậy sao?”
Đối với cơn giận của Diệp Phàm, Thiên Tiêu có vẻ rất bình tĩnh, không hề để ý lửa giận và sát ý.
Vụt!
Diệp Phàm trực tiếp giết về phía đối phương.
Bịch!!!s
Đối mặt với đòn tấn công của Diệp Phàm, Thiên Tiêu phản ứng lại rất nhanh, hắn đánh một chưởng ra đón lấy công kích của Diệp Phàm.s
Theo đó là một tiếng vang như sấm.
Cơ thể Diệp Phàm khẽ run lên.
Thiên Tiêu lùi về phía sau, kéo lê trên mặt đất, hằn lên hai vệt dấu chân.s
Thân thể run rẩy, kêu lên một tiếng đau đớn, con ngươi co rụt lại, hắn đưa mắt nhìn Diệp Phàm: “Thực lực của cậu vậy mà đạt tới trình độ này?”
“Mày đáng chết!”
Diệp Phàm hờ hững nhìn Thiên Tiêu, toàn thân tràn ngập sát khí.
Ầm!!!
Vẻ mặt Thiên Tiêu cứng lại, trên người bộc phát ra một cỗ uy áp cực kỳ khủng bố.