Hiện giờ hắn ta bị áp chế, không thể thi triển thân pháp, chỉ có thể cứng đối cứng với Diệp Phàm.
Nhưng cảm nhận được uy lực của Diệp Phàm, Lữ Khinh Hầu hoàn toàn không có phần thắng, thậm chí có cảm giác cái chết đến rất gần.
Lúc Diệp Phàm sắp giết Lữ Khinh Hầu, một bóng người đột ngột xuất hiện kéo thân thể Lữ Khinh Hầu lui về sau, tránh thoát đòn trí mạng của Diệp Phàm.
Diệp Phàm nhướng mày, nhìn về phía người đã cứu Lữ Khinh Hầu.
Người này nhìn rất bình thường, dáng người cao gầy, nhưng hơi thở trên người lại sâu không lường được.
“Cảm ơn!”
Lữ Khinh Hầu tìm được đường sống trong chỗ chết, thở phào nhẹ nhõm, nói lời cảm ơn.
“Ông là ai?”
“Người điện Võ Hầu.”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Tại hạ là Phàn Long, cục trưởng sở Hộ Long.”
Người đàn ông này nói.
“Cục trưởng sở Hộ Long?”
“Ông cũng đến báo thù cho phó cục trưởng của các người?”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Ngô Thiên chết vì tham niệm của bản thân, lạm dụng quyền riêng, làm sở Hộ Long tổn thất lớn, tội đáng chết, vì sao tôi phải báo thù cho hắn ta?”
Phàn Long nói.
“Vậy ông có ý gì?”
Diệp Phàm nhìn chằm chằm đối phương.
“Cậu ta không thể chết được.”
Phàn Long chỉ vào Lữ Khinh Hầu.
Diệp Phàm chất vấn: “Tại sao?”
“Vì cậu, cũng vì Long quốc.”
“Nếu cậu ta chết, Long quốc chắc chắn sẽ đại loạn.”
Phàn Long nói thẳng.
“Sở Hộ Long còn sợ một điện Võ Hầu cỏn con?”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Điện Võ Hầu không đơn giản như tưởng tượng của cậu!”
“Hôm nay coi như tôi nợ cậu một ơn tình, tha cho cậu ta một mạng, tôi bảo đảm sau này sở Hộ Long sẽ không gây rắc rối cho cậu.”
Phàn Long nói.
Diệp Phàm nói: “Được, hôm nay tôi nể mặt ông.”
“Lần sau còn dám xuất hiện trước mặt tôi, không ai có thể cứu được anh.”
Diệp Phàm nhìn về phía Lữ Khinh Hầu, lạnh nhạt nói.
Lữ Khinh Hầu cực kỳ tức giận, nhưng chỉ có thể nghẹn, lạnh lùng rời đi.
Hắn ta định trở về điện Võ Hầu, sau đó để điện chủ triệu tập cao thủ trong điện đến đối phó thằng nhãi này, rửa mối nhục xưa.
“Còn có người nhà họ Lữ các người, không muốn sống có thể nói cho tôi, tôi không ngại giết thêm vài tên!”
Diệp Phàm liếc nhìn Lữ Thành, không khách khí nói.
“Mày…”
Lữ Thành tức đến mức suýt hộc máu.
Ông ta là gia chủ nhà họ Lữ, quan hàm nhị phẩm, quyền cao chức trọng, nhưng lại bị một thằng oắt sỉ nhục như vậy, sao ông ta có thể tiếp thu?
Nhưng lý trí nói cho ông ta, lúc này ông ta cần phải chịu đựng, ngay cả Lữ Khinh Hầu cũng suýt bị giết, nếu ông ta mở miệng, có khi cũng chết trong tay Diệp Phàm.
Lữ Thành nhìn Diệp Phàm với ánh mắt đầy hận thù, xoay người rời đi.
“Hai người rất giống nhau.”
Phàn Long nhìn chằm chằm Diệp Phàm, trong đầu hiện ra một bóng hình kiêu ngạo ngông cuồng.
“Ông nói gì?”
Diệp Phàm hỏi đối phương.
“Không có gì.”
“Sau này đừng quá xúc động, có vài người cậu có thể động, nhưng có vài người, nếu động vào sẽ mang đến rắc rối rất lớn cho cậu.”
Phàn Long nhắc nhở.
Nói xong Phàn Long sai người nâng thi thể của Tào Vương đi, sau đó nhìn những người ở đây, nói: “Chuyện hôm nay, tôi hy vọng ngoại trừ các ngươi sẽ không có ai khác biết, nếu để tôi biết ai lắm mồm, tôi đành phải mời người đó đến sở Hộ Long uống trà.”
Lời nói của Phàn Long làm mọi người giật mình, không dám lắm mồm.
Diệp Phàm nhìn Phàn Long, ánh mắt lóe lên.
Không biết tại sao cục trưởng sở Hộ Long này có vẻ rất quan tâm đến hắn.
Nhưng hắn và sở Hộ Long không quen biết, hơn nữa hắn còn giết nhiều người của sở Hộ Long, tại sao đối phương sẽ có thái độ như vậy với hắn?
Diệp Phàm vô cùng khó hiểu.
Nghĩ không ra, Diệp Phàm quyết định không hề suy nghĩ.
Hắn đi về phía Đường Sở Sở, nói: “Bà xã, xin lỗi, lại ảnh hưởng đến việc em thành lập công ty con.”
“Không sao, hôm nay điển lễ thành lập chi nhánh ở Đế Đô rất viên mãn.”
Đường Sở Sở cười nói: “Chúng ta còn phải cảm ơn chủ tịch Sở đã lên tiếng vì em!”
“Cảm ơn!” Diệp Phàm nhìn Sở Cửu Ca, nói.
“Nói cảm ơn không vẫn chưa được, không bằng mời tôi uống một chén!”
Sở Cửu Ca nhìn Diệp Phàm, nói.
“Được!”
Diệp Phàm gật đầu.
Hắn cũng muốn nhân cơ hội này làm rõ quan hệ giữa hắn và Sở Cửu Ca.
Sau đó Diệp Phàm và Sở Cửu Ca đi vào một tiệm cà phê.
“Nói đi, tôi và cô có quan hệ gì?”
Diệp Phàm hỏi thẳng.
“Anh thật sự muốn biết sao?”
Sở Cửu Ca nhấp một ngụm cà phê, nói.
“Không nói tôi đi đây!”
Diệp Phàm giả vờ đứng dậy muốn rời đi.
Lúc này Sở Cửu Ca lên tiếng…