Trên gương mặt bình tĩnh của Thẩm Thanh Y và Đoàn Đao cũng lộ vẻ kích động.
"Có điều hiện tại thiếu quân chủ đang gặp nguy hiểm, chúng ta tuyệt đối không thể để cho thiếu quân chủ xảy ra chuyện!"
Mộ Bạch lạnh lùng nói.
"Nếu tên Kim thiên sư chó má kia dám làm thiếu quân chủ bị thương, tôi sẽ chém chết gã!"
Vẻ mặt Đoàn Đao dữ tợn.
"Bây giờ tôi lập tức triệu tập đại quân tới quận Hoài Giang!"
Thẩm Thanh Y lên tiếng
"Tự ý triệu tập đại quân mà bị Chiến Bộ biết thì sẽ phạm tội lớn đấy."
"Hiện tại Chiến Bộ và triều đình đang muốn xóa bỏ quân Thiên Sách, tuyệt đối không thể để bọn họ nắm được bất kỳ điểm yếu nào!"
Mộ Bạch ngăn cản.
"Vậy thì phải làm sao?"
Đoàn Đao hỏi.
"Lẽ nào ông không nghĩ đến chuyện điều động Thiên Sách Vệ?"
Thẩm Thanh Y nhìn Mộ Bạch, trong mắt lóe lên tia sáng.
"Đúng rồi, Thiên Sách Vệ không thuộc biên chế quân đoàn, cho dù bên trên biết cũng chẳng sao. Tôi sẽ đích thân dẫn ba nghìn Thiên Sách Vệ đến quận Hoài Giang!"
"Có ba nghìn Thiên Sách Vệ, không ai có thể đả thương thiếu quân chủ!"
Mộ Bạch lạnh lùng nói.
Thiên Sách Vệ là đội quân tinh nhuệ nhất trong quân Thiên Sách, do chiến thần Thiên Sách một tay tạo lập.
Ba nghìn Thiên Sách Vệ có thể chống lại mười vạn đại quân!
Mà Thiên Sách Vệ chỉ xuất động một lần duy nhất trong trận liên quân năm nước ngày xưa.
"Chúng tôi cũng đi!"
Thẩm Thanh Y và Đoàn Đao nhao nhao lên tiếng.
"Không được, quân Thiên Sách cần có người trấn giữ, các ông ở lại đi!"
Mộ Bạch ra lệnh.
"Rõ!"
Thẩm Thanh Y và Đoàn Đao chấp hành mệnh lệnh của Mộ Bạch.
Hiện giờ quân chủ quân Thiên Sách và quân đoàn trưởng số một, số hai không có mặt, Mộ Bạch là người có quyền quyết định tối cao trong quân Thiên Sách, Thẩm Thanh Y và Đoàn Đao cực kỳ phục tùng mệnh lệnh của Thẩm Bạch.
...
Nháy mắt một ngày mới đã đến!
Thành phố Hoài.
Trong một hồ nước ở biệt thự Kim Sơn.
Một người đàn ông không rõ tuổi tác có mái tóc dài đen nhánh đang dựa lưng vào bờ hồ, toàn thân toát ra khí tức thần bí.
Gã chính là Kim thiên sư!"
Một cô gái trần truồng, trên người đầy vết thương giống như bị hành hạ một trận nằm ở bên cạnh. Người này là Liễu Như Thị.
"Bẩm chủ nhân, Ám Cửu đã bị giết!"
Lúc này, một cô gái mặc đồ đen xuất hiện, quỳ xuống bẩm báo.
"Bị giết rồi ư?"
"Xem ra Diệp Phàm có chút bản lĩnh đấy!"
Kim thiên sư mở mắt, trong mắt lóe lên tia sáng hút hồn.
"Hôm qua tên này ở trụ sở mà Bách Hoa Lâu sắp xếp, vì vậy rất có thể là Ám Cửu bị người của Bách Hoa Lâu giết!"
Cô gái mặc đồ đen nói.
"Bách Hoa Lâu..."
Kim thiên sư nghe thấy ba chữ này, trong mắt lóe lên vẻ dâm tà: "Bản thiên sư đã nhớ nhung Bách Hợp của Bách Hoa Lâu từ lâu. Đã vậy thì lần này xử bọn họ một thế. Đúng lúc tôi đã chơi chán ả đàn bà này, nên thay người chơi đùa rồi."
Liễu Như Thị đã tỉnh, nghe vậy cô ta thoáng run lên, nhưng không dám nói gì.