Điện Thánh Dương, Ngũ Hành Tông và Phật môn thì vô cùng tức giận vì cao thủ trong tông môn bị giết.
Nhưng bởi vì ngày mai là ngày cuộc tỷ thí Kim Bảng bắt đầu, bọn họ đành phải chịu đựng, chờ Kim Bản kết thúc sẽ ra tay diệt Kiếm Các.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Phàm tỉnh lại từ trạng thái tu hành.
Hắn đi ra ngoài, hai chị em Vân Thư đi đến trước mặt hắn.
“Công tử, hiện tại chúng ta phải xuất phát đến thành Côn Luân, nếu không sẽ đến trễ.”
Đột nhiên Vân Thư nói: “Công tử, hôm qua tôi nhận được tin có liên quan đến Lưu Ly Tông.”
“Lưu Ty Tông? Sao vậy?”
Diệp Phàm tò mò hỏi.
“Nghe nói tông chủ của Lưu Ly Tông đột nhiên ngã xuống, bây giờ Lưu Ly Tông vô cùng loạn, không biết hôm nay vị Thánh Nữ kia có đến tham gia cuộc tỷ thí Kim Bảng hay không?”
Vân Thư nói.
Diệp Phàm nghe vậy, nhíu mày, nói: “Được rồi, tôi đã biết.”
Tiếp theo bọn họ chạy đến thành Côn Luân.
Bởi vì thành Côn Luân cách Kiếm Các khá xa, bọn họ cưỡi ba con ngựa chạy đến thành Côn Luân, tất nhiên đây không phải ngựa bình thường mà là linh mã, tên gọi tắt là linh thú.
Ở giới tu hành không chỉ có người tu hành, cũng có linh thú, linh thú này hấp thu linh khí thiên địa quanh năm suốt tháng, thân thể biến dị, cuối cùng biến thành linh thú. Có vài linh thú cường đại còn sẽ mở linh trí, tự mình tu hành, cuối cùng tiến hóa thành yêu thú cường đại.
Cuối cùng, ba người Diệp Phàm tốn ơn tiếng cũng đến thành Côn Luân.
Thành Côn Luân lớn hơn thành Thiên Vẫn gấp 10 lần, đứng dưới thành có cảm giác cực kỳ nhỏ bé.
“Lớn quá.”
Diệp Phàm cảm thán.
“Tòa thành này do Côn Luân Tông xây dựng, đây là nơi dừng chân của bọn họ.”
“Côn Luân Tông là một thế lực cổ xưa nhất trong tiểu thế giới, nghe đồn cả tiểu thế giới này do tổ tiên Côn Luân Tông sáng tạo, cuộc tỷ thí Kim Bảng cũng do Côn Luân Tông tổ chức.”
Vân Thư giới thiệu.
“Vào thôi!”
Ba người đi vào trong thành.
Rất nhiều người cũng đi vào thành Côn Luân, bọn họ đều hướng về vị trí trung tâm của thành Côn Luân.
Ở vị trí trung tâm của thành Côn Luân có một lôi đài cao lớn, nơi này chính là nơi tổ chức cuộc tỷ thí Kim Bảng.
Lúc này có không ít thế lực xuất hiện, ngay cả chủ nhân của mấy thế lực đỉnh cấp cũng có mặt.
Côn Luân Tông phái ra một lượng lớn các đệ tử để duy trì trật tự.
Nửa giờ sau, một loạt người có khí thế bất phàm xuất hiện, cầm đầu là một người đàn ông trung niên, mặc bộ trường bào màu trắng, cho người ta cảm giác thoát trần siêu phàm.
“Các vị, tại hạ là tông chủ Huyền Cửu Thiên của Côn Luân Tông, hôm nay đại diện cho Côn Luân Tông chào mừng các vị!”
Người đàn ông trung niên này lên tiếng.
“Qúa mạnh!”
Diệp Phàm nhìn vị tông chủ kia, ánh mắt nghiêm lại.
Với thực lực hiện giờ của hắn, khi đối mặt với vị tông chủ này vẫn cảm nhận được một cảm giác áp bách mãnh liệt, bởi vậy có thể thấy được thực lực của đối phương mạnh đến mức nào.
“Không lẽ đối phương đã bước vào cảnh giới Kim Đan?”
Diệp Phàm thầm suy đoán.
Trong con đường tu hành, Trúc Cơ là một cửa dừng, sau cảnh giới Dung Hợp thì cảnh giới Trúc Cơ là một cửa dừng lớn hơn, muốn bước qua rất khó, nhưng một khi bước qua được sẽ trở thành một cao thủ tu hành đỉnh cấp.