Ầm!!!
Một âm thanh lạnh băng vô tình truyền khắp Diệp thị, truyền vào trong tai mọi người, làm màng tai của bọn họ bị chấn động.
Lúc này không khí xung quanh đọng lại, một uy áp vô tình thả xuống, hiện trường trở nên vô cùng áp lực.
Lúc này bên ngoài Diệp thị, một đoàn người đi đến.
Cầm đầu là một thanh niên để tóc dài, đẹp trai, mày kiếm mắt sáng, mặc một bộ áo dài màu trắng, khí chất xuất trần.
Bên cạnh người thanh niên này là một lão giả tóc xám trắng, bộ dáng gần đất xa trời nhưng lại làm người khó có thể bỏ qua, phía sau là một đám cầm kiếm!
“Tranh Vanh!”
Diệp Khiếu Thiên nằm trên mặt đất nhìn vị thanh niên này, kích động kêu lên.
“Cha!”
Vị thanh niên kia nhìn chăm chú vào Diệp Khiếu Thiên, đi đến trước mặt đối phương, đỡ ông ta lên, nói: “Cha, cha sao rồi?”
“Diệp Tranh Vanh?”
Không ít tộc nhân Diệp thị nhận ra thanh niên này, đối phương chính là con trai của Diệp Khiếu Thiên, Diệp Tranh Vanh.
Diệp Tranh Vanh là con trai độc nhất của Diệp Khiếu Thiên, nhưng lúc 7 tuổi bị Diệp Khiếu Thiên tiễn đi, còn lý do thì không ai biết cả.
Sau khi Diệp Tranh Vanh bị tiễn đi, hắn ta chưa từng trở lại, không ngờ hôm nay lại trở lại.
“Cha, cha ăn cái này trước đi!”
Diệp Tranh Vanh lấy ra một viên thuốc viên cho Diệp Khiếu Thiên ăn, sau khi ông ta ăn viên thuốc viên này vào, vết thườn trong cơ thể nhanh chóng khôi phục lại.
Thấy vậy Diệp Phàm nhíu mày, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh.
“Tranh Vanh…”
“Cha, tiếp theo giao cho con đi.”
Rất nhanh, vết thương của Diệp Khiếu Thiên khôi phục lại, ông ta đang định mở miệng thì đối phương đã lên tiếng trước.
Ngay sau đó Diệp Tranh Vanh đỡ Diệp Khiếu Thiên lên, tiếp theo nhìn chằm chằm vào Diệp Tranh Vanh, đôi mắt đó như sao trời, vô cùng khiếp người.
“Dám đụng đến cha tao, mày thật to gan.”
Diệp Tranh Vanh lạnh lùng quát, âm thanh như sấm động, đi về phía Diệp Phàm.
Trong đạo sóng âm này ẩn chứa một tia tinh thần công kích, hiển nhiên thực lực của Diệp Tranh Vanh không đơn giản.
Nhưng đối mặt với tinh thần công kích này, Diệp Phàm làm lơ, lạnh nhạt nói: “Mày đến để xuống địa ngục cùng cha mày hả?”
“Hôm nay có Diệp Tranh Vanh ở đây, ai dám động đến cha tao?”
Diệp Tranh Vanh bá đạo quát.
Hắn ta vừa dứt lời, đám người đi theo hắn ta rút kiếm chỉ vào Diệp Phàm.
Thực lực của nhóm người này không đơn giản, trên người tản ra hơi thở khủng bố.
Diệp Phàm nắm chặt kiếm trong tay, đi về phía Diệp Khiếu Thiên.
“Giết!”
Diệp Tranh Vanh ra lệnh, đám người kia rút kiếm lao về phía Diệp Phàm.
Nhóm người này vừa ra tay, kiếm khí tung hoành, kiếm chiêu khủng bố tấn công Diệp Phàm.
Ầm!!!
Diệp Phàm chém ra một kiếm, chặn lại công kích của nhóm người này, nhưng chính mình cũng bị đánh bay ra ngoài, trên người xuất hiện nhiều vết kiếm.
Trận chiến vừa rồi đã hao hết lực lượng trên người Diệp Phàm, với thực lực hiện tại của hắn không chống lại được nhóm người này.
Lúc này Sở Cửu Ca vọt đến chặn đứng nhóm người này, lao vào chiến đấu với bọn họ.
“Lại để người phụ nữ của mình ra tay, đủ phế vật.”
Diệp Tranh Vanh khinh thường nói.
“Diệp Tranh Vanh, giết hắn!”
Diệp Khiếu Thiên ra lệnh.
“Vâng, cha!”