"Con bé này, thì ra cô kéo tôi tới đây để làm vệ sĩ cho cô!"
Diệp Phàm trợn mắt nhìn Tư Thiên Thiên!
"Anh Diệp đừng tức giận, em mời anh uống rượu!"
Tư Thiên Thiên kéo Diệp Phàm tới một quầy bar ngồi, gọi mấy bình rượu.
"Cô còn nhỏ, uống rượu gì chứ!"
Ngay lúc Tư Thiên Thiên đang định nâng ly lên uống thì Diệp Phàm đã trực tiếp cầm lấy ly rượu qua.
“Tới quán bar không uống rượu thì tới đây làm gì?”
Ngay lập tức, Tư Thiên Thiên mím môi nói.
"Nhóc con như cô, tới xem một chút là được!"
Diệp Phàm cầm ly rượu uống một ngụm hết sạch.
"Người ta đã là người lớn rồi, không còn nhỏ nữa!"
Tư Thiên Thiên ưỡn ngực, vẻ mặt bất mãn, biểu thị mình không còn nhỏ nữa!
"Được rồi, xem xong thì quay về đi, đây không phải nơi dành cho cô, không được học hư!"
Diệp Phàm dặn dò nói.
Cùng lúc đó, trong phòng riêng trên lầu của quán bar, có một nhóm người đang ngồi!
Nhóm người này đều là các công tử tiểu thư trẻ tuổi.
Trong số đó có Vân Thiếu, Ngô Càn và Viên Hạo đều có mặt ở đây.
Ngoài ra, còn có ba cậu ấm ăn mặc sang trọng, bọn họ là một trong mười thế gia lớn ở Đế Đô, đó là Lữ Vi – cậu cả của nhà họ Lữ, Công Tôn Bạch – cậu cả của nhà Công Tôn, và Mộ Dung Vân Thiên- cậu cả của nhà Mộ Dung!
Tất cả bọn họ đều là thành viên của đảng Thái tử!
Lúc này, bọn họ đang tụ tập cùng nhau uống rượu, sắc mặt của cả đám đều trông rất tệ!
"Bây giờ anh cả đã chết, các người nghĩ sao?"
Vân Thiếu trầm giọng nói.
Anh cả mà anh ta nhắc tới chính là Tào Thiên Khải, là thủ lĩnh của đảng Thái tử, cho nên Vân Thiếu, người có quan hệ tốt với anh ta, đã trực tiếp gọi anh ta là anh cả!
"Nghe nói người giết cậu Tào chính là thiếu chủ của điện Long Vương, tên khốn kiếp này!"
Ngô Càn hừ lạnh một tiếng.
"Các người biết thiếu chủ của điện Long Vương là ai không?"
Lúc này Lữ Vi mới mở miệng nói.
"Đó là ai?"
Mọi người đều tò mò.
“Anh ta chính là tên đã vả mặt các người ở nhà họ Tư!”
Lữ Vi nhìn Vân Thiếu và Ngô Càn rồi nói.
"Là anh ta sao?"
"Sao có thể thế được?"
"Anh ta chính là thiếu chủ của điện Long Vương?"
Ngô Càn, Vân Thiếu và Viên Hạo đều tỏ ra khiếp sợ.
"Đúng vậy, đây là do ông nội của tôi nói!"
"Nhưng không có bao nhiêu người biết thân phận của anh ta, cấp trên yêu cầu phải giữ bí mật!"
Lữ Vi trầm giọng nói.
“Khó trách tên này lại kiêu ngạo như vậy, dám cư xử như vậy với Vân thiếu và Ngô thiếu!”
Viên Hạo đã hiểu.
"Hừ, cho dù anh ta là thiếu chủ của điện Long Vương, thì tôi cũng nhất định phải tính món nợ này với anh ta!"
Ngô Càn hừ lạnh một tiếng.